Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Sở Hữu Dị Năng

Chương 59: Người một nhà




Chương 59: Người một nhà Nói đến cảnh tượng Lý Trường An ngất đi, coi như vấn đáp kết thúc
Lâm Trấn khép lại bản bút ký, thu hồi bút ghi âm, đứng lên thấp giọng nói: “Ngoại trừ ta ra, đừng nhắc lại chuyện này với người khác.” “Ta sẽ ra lệnh, người của Tình Báo Bộ không được đến quấy rầy ngươi nữa, ngươi hiểu ý ta chứ?” Lý Trường An gật đầu, không được để lộ tin tức, giải thích rõ có chút chuyện hắn không rõ ẩn tình, vậy thì không tốt
Lâm Trấn vốn còn nghiêm túc giờ đã thả lỏng một chút, mỉm cười: “Đặc chiến bộ Kim Tinh Hải mất dấu ngươi, không ngờ ngươi lại đến Tắc Bắc, với thực lực của ngươi hẳn là đến những chiến trường lớn hơn...” “Có hứng thú gia nhập đặc chiến bộ không?” Lý Trường An lắc đầu, cảm thấy không ổn lại nói thêm một câu: “Tạm thời không muốn.” Lâm Trấn có chút không vui nhíu mày: “Vì sao
Nếu như ngươi đến các chiến trường khác, ngươi có thể cứu được nhiều người hơn.” “Ta tham gia quân ngũ không phải để cứu người.” Lý Trường An cúi đầu, định im lặng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
May mắn Lâm Trấn không tiếp tục truy hỏi, đeo kính đen rồi đi ra ngoài
Tổng chỉ huy quan Tắc Bắc thành đeo kính mắt chẳng lẽ có thể không bị người ta nhận ra
Lý Trường An đột nhiên nhớ tới Ngải Lệ Tháp cũng mang kính mắt kiểu tương tự
Chẳng lẽ là một loại vũ khí mới nào đó
Nhìn thì cũng không giống
Vết thương ngoài da đã lành gần hết, Ma Phiền chính là vết thương trong cơ thể, Ngải Lệ Tháp cũng không lừa hắn, hắn quả thực cần phải tĩnh dưỡng
Ngoài công huân ra, chỗ tốt cũng rõ ràng, nằm trên giường Lý Trường An cũng có thể cảm nhận được sự biến đổi của mình
Đầu tiên là trái tim, nhiều lần chịu thương khiến tim đập càng thêm mạnh mẽ, nhưng cũng chậm rãi hơn
Tiếp theo là những xương cốt bị nghiền nát, sự hồi sinh sau đau đớn mang đến lực lượng càng thêm cường đại, đặc biệt là xương sống
Nhìn lòng bàn tay mình, Lý Trường An không nhịn được bật cười
Ta không sai, tử vong sẽ khiến ta mạnh hơn, có điều lần này suýt chút nữa thì chết hết, phải nghĩ cách tìm vài món đồ bảo mệnh mới được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ánh mắt theo bản năng nhìn về phía rèm doanh trướng, Lý Trường An như thể tìm thấy bảo vật
Còn gì hơn một dị năng giả có thể trị thương để làm bảo mệnh
Từ chối gia nhập đặc chiến bộ có chút vội vàng, may mà có thêm hai chữ 'tạm thời', Lý Trường An bắt đầu nghĩ cách trói chặt Ngải Lệ Tháp
“Ngươi đang nghĩ gì vậy?” Ngải Lệ Tháp vén rèm đi vào, vừa nói xong đã thấy Lý Trường An hốt hoảng quay đầu đi
Bình thường thì hung dữ thế, bây giờ nhìn ta cũng không dám, sao mà đáng yêu thế
Giấu đi nụ cười trên mặt, Ngải Lệ Tháp đóng cửa doanh trướng lại, rồi buông rèm, lúc này mới đi về phía Lý Trường An, trên tay thì cầm một chiếc găng tay hở ngón
Ngồi xuống bên cạnh Lý Trường An, Ngải Lệ Tháp giả vờ lạnh lùng: “Nếu ngươi còn không quay lại, ta sẽ đem găng tay của ngươi đưa đi trước.” Găng tay
Lý Trường An giật mình, trách không được vừa rồi đã thấy thiếu thiếu gì đó ở bàn tay, vội vàng quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy Ngải Lệ Tháp ném chiếc găng tay cho hắn
Đeo găng tay vào, Lý Trường An có chút khó hiểu: “Vì sao?” “Vì thấy ngươi vừa mắt.” Ngải Lệ Tháp quay mặt đi không nhìn Lý Trường An
Không nhịn được a, rõ ràng có thể lấy nó để uy hiếp hắn, tại sao lại không nhịn được mà trả cho hắn chứ
Lý Trường An gãi đầu, khẽ nói: “Ngươi hứa với ta không nói cho người khác biết chuyện này, ta nợ ngươi một ân tình.” Đây chính là tự ngươi mắc câu mà
Ngải Lệ Tháp nhếch miệng: “Được, khi đó ngươi tha cho ta một mạng, chúng ta huề nhau, nhưng coi như ta không nói, trong những bài kiểm tra sắp tới ngươi vẫn sẽ lộ ra thôi.” “Dị năng ngươi đăng ký rõ ràng là năng lực của đôi găng tay này, khi kiểm tra cũng không thể đeo găng, ngươi vẫn phải để lộ dị năng ban đầu.” Lý Trường An do dự, hắn thiếu kiến thức thông thường nhưng không ngốc, trình độ văn hóa có hạn cũng không hiểu giao tiếp rắc rối, nhưng hắn biết lòng người có nhiều hiểm ác
Nếu bị phát hiện hắn không có dị năng, chỉ sợ không chỉ bị bài xích như kẻ dị loại, thậm chí còn có thể bị bắt đi cắt miếng ra điều tra
Dị năng giả mạnh mẽ bất luận dị năng là gì đều bình thường, nhưng không có dị năng mà thể hiện thực lực cường đại bao nhiêu, hắn đều sẽ trở thành đối tượng thí nghiệm của người khác
“Ta...” Lý Trường An do dự hồi lâu cuối cùng quyết định mở miệng: “Giúp ta một việc, có cách nào qua mặt được bài kiểm tra không?” Trong lòng vui sướng khôn cùng, Ngải Lệ Tháp trên mặt vẫn thản nhiên, giữ vẻ bình tĩnh, đến cả Lý Trường An cũng không nhận ra, quả đúng là nữ nhân trời sinh đã là diễn viên
“Cách thì cũng có, nhưng vì sao ta phải giúp ngươi
Hiện tại ta đâu có nợ ngươi ân tình gì.” Ngải Lệ Tháp lén quan sát sự thay đổi biểu cảm của Lý Trường An
Ân tình sao
Lý Trường An thần sắc nghiêm túc: “Ta có thể hứa với ngươi một chuyện, hoặc giúp ngươi giết một người, ngươi giúp ta vượt qua thử thách, hơn nữa đừng để người khác biết.” “Giết người thì thôi vậy.” Ngải Lệ Tháp khoát tay, đối mặt với vẻ nghiêm túc của Lý Trường An, những lời cô đã chuẩn bị đều không nói được
“Ngươi không cần lo lắng nữa, ta sẽ có cách, nhớ kỹ là ngươi nợ ta một ân tình đấy.” Lý Trường An gật đầu thật mạnh, nhìn Ngải Lệ Tháp rời doanh trướng rồi mới nằm xuống giường
Nữ nhân đúng là Ma Phiền, trách sao khi còn bé chơi game, vào vai đại hiệp luôn muốn nói một câu “Nữ nhân sẽ ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm của ta” rồi thúc ngựa đi
Có điều Lý Trường An vẫn chưa có cơ hội nói câu này, ở nhà thì toàn hướng tấm gương để tập
Trong game, hắn thường là vai ngựa, đôi khi là vai ác bị đại hiệp đánh chết
Gặp may thì có thể đóng vai chó giữ nhà, so với bị đánh mắng, chó giữ nhà chỉ cần ngồi xổm ở một bên là được
Nằm trên giường ngẩn người là một chuyện rất chán, Lý Trường An cũng đã quen, không chỉ quen mà còn cảm thấy rất thú vị
Hắn có thời gian để hồi tưởng lại trận chiến vừa xé xác người, mỗi một màn đều hiện lên trong đầu, sau đó tìm ra những chi tiết mà bản thân chưa chú ý tới
Thân thể không cử động được, không có nghĩa là ý thức cũng sẽ đình trệ, trí nhớ của hắn rất tốt, tốt hơn so với đại đa số người, ngoại trừ hồi tưởng lại trận chiến, những ký ức không mấy tốt đẹp kia cũng thường xuyên hiện về
Trong lúc đó Ngải Lệ Tháp đến hai lần, mang thuốc thang đến cho Lý Trường An, đốc thúc hắn uống xong rồi lại vội vàng rời đi
Đến bữa tối, Lý Trường An gặp được bốn người không ngờ tới
“Surpr i s e!” Hồ Sài cầm hộp cơm lao tới
Ngoài Trương Cường Tráng, ba người còn lại mỗi người đều cầm một hộp cơm trên tay
Trương Cường Tráng thì mang bốn cái
“Ngươi cái tên này hồi phục còn tốt hơn cả chúng ta.” Mã Hạo ngồi xuống bên cạnh giường của Lý Trường An, giơ ngón tay chọc vào cánh tay của hắn
Cáp Tạp thì đánh giá xung quanh, nhỏ giọng hỏi: “Cô nàng y sư xinh đẹp kia đâu?” “Nhanh chóng bày đồ ăn ra thôi!” Trương Cường Tráng không nhịn được, không có ai bớt lo cả
Cười đùa đặt cơm hộp xuống, Hồ Sài kéo Lý Trường An ngồi dậy: “Có cần ta đút cho ngươi ăn không?” “Không cần, lát nữa đừng có tranh đồ ăn của ta là được.” Lý Trường An tự nhiên ngồi dậy, trên mặt nở nụ cười bất đắc dĩ
“Xem ra trạng thái của ngươi không tệ.” Trương Cường Tráng đặt cơm xuống, ngồi bệt xuống đất: “Tuy nhờ hồng phúc của ngươi mà lập được công, nhưng ta vẫn muốn mắng ngươi một trận.” Nụ cười của Lý Trường An tắt ngấm, cúi đầu
Bốn cánh tay khoác lên vai Lý Trường An, rồi bốn người đồng thanh nói:
“Ngầu lòi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.