**Chương 120: Kinh hoàng bỏ chạy**
**Tác giả: Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian 0**
Vừa vào phòng vệ sinh, Hạ Phong cẩn thận đóng cửa lại, nhưng rất nhanh sau đó, hắn lại hớn hở mừng rỡ bước ra
"Cái thẻ thuộc tính này đúng là thứ tốt, mới dùng có một lần mà đã như thần trụ
Hạ Phong thấy Đổng Khiết vẫn luôn nhìn mình, hắn không khỏi có chút chột dạ hỏi:
"Tỷ tỷ, ngươi có chuyện gì sao
"Ta rất kỳ quái, vì sao ngươi rõ ràng mọi phương diện đều rất ưu tú, nhưng lại cứ muốn làm cho ba ba ngươi cảm thấy ngươi là một kẻ không học vấn, không nghề nghiệp, hỗn xược chứ
Hạ Phong có chút không biết nên trả lời Đổng Khiết như thế nào, bởi vì trước kia hắn xác thực là một kẻ không học vấn, không nghề nghiệp, là tiểu hỗn tử, nói ra thì hoàn toàn là hai người khác nhau
Nhưng những lời này hắn khẳng định không thể nói ra, nên đành phải kiếm cớ qua loa:
"Ta làm như vậy kỳ thật cũng là vì tốt cho lão ba ta thôi
"Làm cho hắn cảm thấy ngươi không học vấn, không nghề nghiệp, khắp nơi gây rắc rối, mỗi ngày đều phải lo lắng đề phòng, ngươi xác định là vì tốt cho hắn
"Đúng vậy, bởi vì chỉ cần làm cho hắn nhìn không thấy hy vọng ở ta, hắn mới có thể càng có ý chí chiến đấu mà phấn đấu, như vậy hắn mới có thể vĩnh viễn giữ được một trái tim không già
Tỷ tỷ, ngươi không biết đâu, vì việc này ta đã phải chịu biết bao nhiêu hiểu lầm cùng ủy khuất, ta có dễ dàng gì đâu
"Ách..
Đổng Khiết xem như hoàn toàn bị câu trả lời của Hạ Phong làm cho rối bời, nhịn không được thở dài, lúc này cửa thang máy cũng "keng" một tiếng mở ra, hai người lần lượt đi ra ngoài
Một buổi sáng trôi qua thật nhanh trong lúc Hạ Phong điên cuồng ký hiệu, giữa trưa vừa tan học, hắn liền nhận được điện thoại của Hạ Hoành Viễn:
"Có chuyện gì vậy lão ba
"Lão ba hỏi ngươi chuyện này, ngươi nhất định phải nói thật cho ta
Ngữ khí Hạ Hoành Viễn nghe có chút kỳ quái
"Chuyện gì vậy ạ
"Ngươi lần này thi được hạng nhất toàn thành phố
"Ách..
Một không cẩn thận, có chút vượt xa trình độ thông thường
Hạ Phong không ngờ ngay cả Hạ Hoành Viễn cũng biết chuyện này, không biết là Lão Ban nói, hay là Đổng Khiết nói
Bất quá hắn đoán rằng, mười có tám chín là Lão Ban nói, bởi vì chỉ có Lão Ban mới thích xen vào việc của người khác
"Nhi tử, lão ba thật sự quá tự hào về ngươi, cũng quá mừng cho ngươi
Lúc chủ nhiệm lớp các ngươi gọi điện thoại nói cho ta chuyện này, ta quả thực so với trúng giải đặc biệt còn khó tin hơn, ta liền y như cái máy học, vẫn luôn lặp đi lặp lại hỏi hắn, có thật không
Có thật không
Sợ là mấy ngày nay ta quá mệt mỏi, sinh ra ảo giác
Bấy nhiêu năm, từ khi ngươi bắt đầu học nhà trẻ, đây là tin tức tốt đầu tiên ta nghe được về ngươi
Cũng là lần đầu tiên, lão sư không phải vì ngươi gây rắc rối, hoặc là phải bị đuổi học, những loại tin tức xấu như vậy, mà chủ động gọi điện thoại cho ta
Tâm tình của lão ba ngươi sẽ không hiểu được đâu, tóm lại là vì ngươi mà cao hứng
Vừa hay tối nay công ty có buổi tụ họp cổ đông, ngươi đến lúc đó cùng Đổng Khiết qua đây, lão ba phải khoe khoang thật tốt với bọn họ về nhi tử của ta
"Ách..
Khoe khoang thì không cần đâu, loại chuyện này..
"Được rồi cứ quyết định như vậy đi, một lát nữa ta sẽ gửi địa chỉ cho ngươi, ngươi tan học xong thì về nhà trước thay quần áo, rồi cùng Đổng Khiết qua đây
Hạ Hoành Viễn nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại, điều này cũng khiến Hạ Phong có chút không biết nên nói gì cho phải, cầm di động ngây ra một lúc lâu
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, cũng không khó lý giải sự vui mừng của Hạ Hoành Viễn, rốt cuộc bất luận cha mẹ nào cũng có kỳ vọng con cái thành đạt
Hơn nữa trước kia Hạ Phong không học vấn, không nghề nghiệp, khắp nơi gây chuyện thị phi, thành tích nhiều lần đứng bét, có thể nói là đã làm mất hết mặt mũi Hạ Hoành Viễn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cho nên bị niềm vui bất ngờ này làm choáng váng đầu óc, vui đến không còn dáng vẻ gì, cũng là chuyện thường tình
Nhưng mà Hạ Phong không biết rằng, chỉ vì hắn đạt được thứ hạng tốt, Hạ Hoành Viễn trực tiếp cho công nhân nghỉ một buổi trưa, điều này cũng đủ thấy được trong lòng Hạ Hoành Viễn vui mừng đến nhường nào
Gọi điện thoại cho Đổng Khiết, nói qua chuyện buổi tối phải cùng Hạ Hoành Viễn ăn cơm, lúc này mọi người trong lớp cơ hồ đã đi hết
Hắn không nhanh không chậm rời khỏi lớp, nhưng đi chưa được hai bước, liền nhìn thấy Trương Như Thuần đang đứng ở cửa cầu thang chờ hắn
Hạ Phong làm bộ như hoàn toàn không nhìn thấy, trực tiếp đi lướt qua nàng xuống lầu, kết quả lại bị Trương Như Thuần túm lấy từ phía sau
"Ngươi không thấy ta đang đợi ngươi sao, sao lại không nói một lời đã đi xuống lầu
Lời nói Trương Như Thuần rõ ràng trộn lẫn chút tính tình trẻ con
"Hóa ra là ngươi, ngại quá, tiết đầu tiên hôm nay ta bị mù, cho nên không nhìn thấy
Nói rồi, Hạ Phong còn làm bộ dáng người mù, tiện tay vung vẩy sờ soạng lung tung
Bởi vì hắn ở bậc thang dưới, mà Trương Như Thuần ở bậc thang trên, cho nên hắn vung tay sờ soạng, không lệch không nghiêng vừa đúng chỗ một vật mềm mại như bông
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"A
Trương Như Thuần bị Hạ Phong sờ soạng, tức khắc phát ra tiếng kêu sợ hãi như gặp quỷ, phẫn nộ rít gào:
"Hạ Phong, ngươi sờ vào đâu thế
"Ta thề trước đèn, ta tuyệt đối không phải cố ý
Hạ Phong cũng không ngờ, cảnh giới hiện tại của hắn đã đến mức tùy tiện duỗi tay là có thể chiếm tiện nghi nông nỗi này, cho nên trong lòng cũng ít nhiều có chút kinh ngạc
"Giữa ban ngày ban mặt làm gì có đèn, ngươi thề trước đèn làm cái gì, vừa nhìn là đã thấy cố ý
Trương Như Thuần bị Hạ Phong chiếm tiện nghi, có thể nói là sắp tức chết rồi, những lời đã chuẩn bị trước đó trong phút chốc quên sạch, cuối cùng chỉ có thể khó chịu đẩy Hạ Phong một cái, rồi chạy đi như phát điên
"Tức chết ta
Thật là tức chết ta
Trên đời sao lại có kẻ vô sỉ như vậy chứ
Trương Như Thuần càng nghĩ càng tức, mà càng nghĩ, khuôn mặt tươi cười xấu xa của Hạ Phong lại càng hiện lên rõ ràng trong đầu nàng, không tài nào xua đi được.