Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 949: Rời Khỏi Địa Cầu




Trong nháy mắt, Từ Khuyết cừng đờ tại chỗ, nhìn Lâm Ngữ Hi đứng ngoài cửa, khóe miệng hắn co rút
Chuyện này..
đây mới là thật sự lúng túng a
Bất cẩn thôi, thật sự bất cẩn thôi, lại không chú ý tới Lâm Ngữ Hi đã đến
- Phốc ha ha ha
Lão Thái ngồi ở một bên, cười phá lên, rượu trong miệng phun đầy một chỗ
- Cười con khỉ, tiểu tử cậu lại chơi tôi
Từ Khuyết không nói gì trừng mắt về phía Lão Thái
Lão Thái ôm bụng, cười đến mức không ngậm miệng lại được:
- Đừng, chuyện này không liên quan đến tôi, tôi..
Ha ha, tôi cũng vừa ngẩng đầu mới nhìn thấy cô ấy thôi, còn chưa kịp nói, cậu đã nói ra những lời này, tôi còn có thể làm sao
Tôi cũng rất tuyệt vọng a ha ha ha
- Khụ khụ, được rồi, đừng cười nữa
Từ Khuyết vỗ lưng Lão Thái một thoáng, lúc này mới đứng dậy nhìn về phía Lâm Ngữ Hi
Lâm Ngữ Hi đã sớm đỏ mặt, tuy nói chuyện giữa cô cùng Từ Khuyết đã trở thành quá khứ, cô cũng cho rằng đã buông xuống, nhưng khi cô nhìn thấy Từ Khuyết ở trên màn ảnh, cô lại không khắc chế được động tâm lần nữa
Nhưng cô chưa bao giờ nói với người nào, đồng thời cũng đè xuống loại tâm tình trong lòng này
Bởi vì cô rõ ràng bây giờ cô và Từ Khuyết đã thật sự trở thành người của hai thế giới, căn bản không thể ở bên nhau
Cho nên cô tới tham gia lần chào tạm biệt này, cũng là muốn nói lời chào cùng Từ Khuyết, đồng thời cũng hoàn toàn nói lời từ biệt cùng tình cảm đang nảy sinh trong lòng
Nhưng cô không nghĩ tới, sự việc lại trùng hợp như vậy, thế mà lại rơi vào hoàn cảnh lúng túng này
Cái gì mà lúc trước ngay cả thân thể đều đi vào, bây giờ ngay cả tường cũng không vào được, tên tiểu tử này quả thực vẫn vô sỉ như trước đây
- Ồ, Lâm đồng học tới rồi, nhanh ngồi nhanh ngồi, đừng khách khí như vậy
Lúc này, Từ Khuyết đã khôi phục lại ý cười, hoan nghênh Lâm Ngữ Hi đến, trực tiếp tỏ vẻ như vừa nãy chưa từng xảy ra chuyện gì
Da mặt hắn rất dày, nhưng Lâm Ngữ Hi lại không đạt tới loại cảnh giới này được, vẫn đỏ mặt, gật gật đầu, nhặt lên túi xách bước vào
Từ Khuyết cũng rất thẳng thắn, bưng chén rượu lên nói:
- Đến, lâm đồng học, một chén này để kính thanh xuân đã xa của chúng
Hắn làm như thế, đơn giản chính là muốn hóa giải tình cảnh lúng túng, thuận tiện nói cho Lâm Ngữ Hi hiểu, hắn thật sự không tính toán chuyện chia tay năm đó
Lâm Ngữ Hi hơi run run, lập tức gật đầu cười, cầm chén rượu lên nói:
- Được, chúng ta uống
Coong
Hai cái chén rượu nhẹ nhàng đụng vào, hai người đều uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, rồi nhìn nhau cười
- Ta kháo, hai người tự mình uống, không để ý tôi đúng không
Lão Thái cũng mở miệng, điều tiết lại bầu không khí
- Ôi, Lão Thái, nhìn cậu nói này, xem ra hôm nay cậu chuẩn bị không say không về đúng không
Đến đây
Tôi cùng cậu uống thật sảng khoái
Lúc này Từ Khuyết cầm bình rượu lên, đổ đầy rượu ra chén
Lão Thái vội vàng khoát tay nói:
- Đừng đừng đừng, tôi nhận thua, tôi nhận thua được chưa
Dù sao cũng chưa mở màn, món ăn vẫn chưa đưa lên, chờ tôi ăn một chút gì lót dạ lại nói
- Được, trước tiên cứ bê món ăn lên, mấy người Tằng Đại Vinh chắc cũng sắp đến rồi
Từ Khuyết cười nói
Sau đó ba người vừa cười vừa hàn huyên, đa số đều là Lão Thái nói, kể lại một ít chuyện mấy năm qua đóng phim, gặp được chuyện gì lý thú, thuận tiện nói xấu một số minh tinh
Từ Khuyết đối với một ít minh tinh trên Địa Cầu, cũng không nhận ra mấy người, nhưng Lâm Ngữ Hi lại nghe rất nhập thần, nghe được tin xấu của một số minh tinh, thì vẻ mặt vô cùng chấn động
- Không thể nào, y lại là người như thế
Bình thường cũng không nhìn thấy
Lâm Ngữ Hi nghe được chuyện về một nam minh tinh nào đó, rất là ngạc nhiên
Lão Thái cười nhẹ:
- Haiz, giới giải trí vốn có nước sâu, mỗi một minh tinh cơ bản đều mang theo mặt nạ cho khán giả xem, vì thế mấy người cũng đừng quá thần tượng bọn họ, dù sao họ cũng chỉ là người
- Lời này tôi lại không đồng ý
Từ Khuyết nhíu nhíu mày, cười nói:
- Nói chút đạo lý, giới giải trí nhiều minh tinh như vậy, tôi cũng chỉ phục Trương Diệp
"Phốc
Lão Thái cười phun tại chỗ nói:
- Trương Diệp chính là một ngoại lệ, tên tiểu tử này và cậu đều là người đồng đạo
- Ta kháo, xem cậu nói kìa, tôi so với Trương Diệp còn biết xấu hổ hơn
Từ Khuyết vô sỉ nói
Lão Thái cùng Lâm Ngữ Hi nhất thời chỉ cười không nói
Không lâu sau, Tằng Đại Vinh cùng Tô Tiểu Lượng và Vương Kim, ba người đều tới
Sáu người ngồi xuống, tình cảnh lập tức trở nên náo nhiệt hơn
Dùng bữa, tán gẫu, uống rượu
Càng uống nhiều rượu vào bụng, đề tài tán gẫu của mấy người cũng càng ngày càng mở rộng
Cuối cùng Tằng Đại Vinh lại hướng đề về phía Từ Khuyết cùng Lâm Ngữ Hi, nửa tỉnh nửa say nói:
- Tôi nói hai người các cậu, năm đó ở trong trường đại học có không ít người ước ao, đừng nói, chén này phải uống i
- Đúng vậy
Ha ha, Lâm đồng học, tôi hiện tại còn nhớ Từ Khuyết tiểu tử này, năm đó ở dưới ký túc xá cậu tỏ tình, quá buồn cười
Tô Tiểu Lượng cũng say khướt cười khúc khích nói
Vương Kim nhất thời cũng trở nên hưng phấn:
- Đúng đúng đúng, ha ha, người khác tỏ tình đều là xếp nến hình trái tin, tay cầm hoa
Nhưng Từ Khuyết tiểu tử cậu, chính là thuê mấy cái loa để dưới lầu rồi cầm loa phát thanh gọi
Lão Thái vừa nghe thấy thế lập tức nổi hứng thú, tỏ vẻ bát quái nói:
- Hắn gọi cái gì
Vương Kim cười nói:
- Ha ha, lúc đó hắn liền nói Lâm Ngữ Hi, cậu đi ra, tôi yêu cậu, nếu như cậui không đồng ý làm bạn gái của tôi, buổi tối mỗi ngày tôi sẽ ở dưới lầu nhảy quảng trường
"Phốc
Lão Thái cười văng tại chỗ
Trên mặt Từ Khuyết cũng mang theo ý cười, lắc lắc đầu, năm đó thật là một đoạn năm tháng tuổi trẻ ngông cuồng
Lâm Ngữ Hi thì viền mắt hơi ướt át, Vương Kim nhắc tới câu nói này, năm đó Từ Khuyết đứng dưới túc xá cô, dáng dấp ngây ngô đẹp trai, đều hiện lên rõ ràng ở trước mặt cô, chuyện giống như vừa mới xảy ra không lâu
- Sau đó thì sao, sau đó cứ thế thành sao
Lúc này, Lão Thái mở miệng hỏi tới
Nhưng lần này, không đợi mấy người Tằng Đại Vinh mở miệng, Lâm Ngữ Hi lại chủ động trả lời
Cô khẽ lắc đầu, mang theo hoài niệm, nhẹ giọng cười nói:
- Không có
Kỳ thực tôi lúc đó tức điên, người khác biểu lộ đều lãng mạn như vậy, tên tiểu tử này lại chơi đùa như thế, vì thế lúc đó tôi liền đi ra, nói với hắn nếu như hắn có thể nhảy quảng trường một buổi tối, tôi sẽ cân nhắc đáp ứng
Lão Thái quay đầu nhìn về phía Từ Khuyết:
- Phốc, cậu thật sự nhảy à
- Không có, dù sao lúc đó tôi cũng là một mỹ nam tử học bá, làm sao có thể nhảy quảng trường
Từ Khuyết nhất thời cười khổ
Lâm Ngữ Hi cũng nở nụ cười:
- Hắn lúc đó đều há hốc mồm, sau đó nữ sinh toàn bộ ký túc xá đều chạy đến ồn ào, nói hắn nhảy quảng trường, nhưng không nghĩ tới tên này lại rất vô sỉ
- Ô, vô sỉ như thế nào
Lão Thái hiếu kỳ nói
- Hắn lúc đó nói, Lâm Ngữ Hi, tôi soái như thế, cậu cam lòng để nhiều người xem tôi nhảy quảng trường như vậy sao
Đến, theo tôi về nhà, tôi nhảy cho một mình cậu xem
Nói đến đây, Lâm Ngữ Hi cười nhẹ, lắc đầu nói:
- Lúc đó toàn bộ ký túc xá đều vang lên hò hét, tôi cũng không đáp ứng hắn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sau đó bởi vì hắn ở dưới ký túc xá dùng loa gây ồn, bị trường học giáo huấn một trận, kết quả hắn còn bỏ ra một tháng, thật sự chạy đi học nhảy quảng trường
Hay là uống nhiều rượu
Hay là thật sự đã uống say rồi
Hoặc là cô không kiềm chế được tình cảm trong lòng
Nhớ lại tình cảnh năm đó, viền mắt Lâm Ngữ Hi lại ướt, nước mắt đột nhiên không ngừng được chảy ra, say khướt, nức nở nói:
- Hắn học xong, lại xách loa đến, ở dưới ký túc xá của tôi nhảy hơn một giờ, kết quả bị bảo an bắt được trở lại, còn bị trường học xử phạt cảnh cáo
Nói tới đây, nước mắt nàng đã ào ào chảy xuống, nhìn Từ Khuyết nói:
- Từ Khuyết, cậu là kẻ ngu ngốc, cậu có biết tôi lúc đó rất sợ hay không, trong trường học rất nhiều người đều nói cậu bị khai trừ rồi
Nhưng tôi lúc đó thật sự đã yêu cậu, nếu như cậui bị khai trừ, tôi nên làm gì..
- Sau đó Hạ Lạc Kình giả tạo chứng cứ cậu cùng những nữ sinh khác ám muội, tôi lại tứcgiận đến chập mạch, thế mà lại ngốc đến mức tin tưởng những chứng cứ kia của y, còn gọi điện thoại nói chia tay với cậu
- Tôi biết tôi làm chuyện rất quá đáng, ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho cậu
- Nhưng chờ đến khi tôi hối hận, muốn gọi điện thoại cho cậu, lại nhận được tin ậu xảy ra tai nạn xe cộ
- Từ Khuyết, xin lỗi..
Cô vừa khóc vừa nói, đem tất cả tình cảm trong lòng nói ra
Mấy người Tằng Đại Vinh trong nháy mắt tỉnh rượu, đều nhìn Từ Khuyết, yên lặng không chút tiếng động
Từ Khuyết cũng sững sờ ở tại chỗ, có chút kinh ngạc, lắc đầu nói:
- Ngữ Hi, cậu uống say rồi, chuyện năm đó, thật sự không trách cậu, chuyện không liên quan tới cậu
Lão Thái, gọi khách sạn sắp xếp một gian phòng, để cô ấy nghỉ ngơi đi
- Ok, được, tôi đi ngay
Lão Thái sửng sốt một chút, phản ứng lại, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài
Mấy người Tằng Đại Vinh nhìn nhau một chút, cũng đứng lên nói:
- Chúng tôi đi vệ sinh
Ba người lập tức xoay người rời đi, trong phòng bao của khách sạn, cũng chỉ còn sót lại Từ Khuyết cùng Lâm Ngữ Hi
Lâm Ngữ Hi say khướt nói ra:
- Tôi..
Tôi không say
Tôi biết cậu không trách tôi, bởi..
bởi vì, trong lòng cậu đã không có vị trí của tôi, tôi rất hối hận, tôi..
- Ngữ Hi
Từ Khuyết đột nhiên mở miệng, cắt ngang nàng
- Có một số việc, đã qua thì để nó qua, kỳ thực tôi cũng rất hoài niệm thời gian năm đó, rất tốt đẹp rất vui vẻ, nhưng sở dĩ nó tốt đẹp, cũng bởi vì nó có tiếc nuối, mới để chúng ta khắc ghi
Mà tiếc nuối này, hiện tại chúng ta đã không có cách nào bù đắp
Nói đến đây, Từ Khuyết khẽ thở dài một cái
Phá Không Phù có hạn, vì thế hắn không thể mạo hiểm mang theo Lâm Ngữ Hi đi đến Tu Tiên Giới
Vì thế nếu không thể dẫn nàng rời đi, cần gì phải cản trở cuộc sống sau này của nàng
Đúng như hắn nói, chuyện đã qua, thì nên để nó đi qua
- Nghỉ ngơi thật tốt đi
Ngày mai tỉnh ngủ, hãy sống cuộc sống của cậu, phải vui vẻ sống tiếp
Từ Khuyết nói xong, hơi giơ tay lên, nhẹ nhàng phất qua trán Lâm Ngữ Hi
Cô say khướt nhìn Từ Khuyết, nước mắt trong tròng mắt ở đảo quanh, tựa hồ có rất nhiều lời muốn nói với Từ Khuyết
Nhưng cuối cùng, cô vẫn dần dần nhắm hai mắt lại, yên lặng ngã vào trong lồng ngực Từ Khuyết, hôn mê đi
Từ Khuyết hít sâu một hơi, lắc lắc đầu, ôm Lâm Ngữ Hi, thân hình loáng một cái, đột nhiên xuất hiện trong phòng khách sạn trên lầu, đưa nàng đến trên giường, đắp kín mền, liền xoay người rời đi
Đêm đó, Từ Khuyết cùng đám người Lão Thái tạm biệt, để lại một chút linh dược, bảo đảm một đời bọn họ không bệnh tật quấn người, kéo dài tuổi thọ, cũng để lại cho Lâm Ngữ Hi một ít
- Tạm biết, các bạn của tôi
Cuối cùng mấy người Lão Thái không nỡ nhìn Từ Khuyết rời đi, biến mất trong tầm mắt của bọn họ
Bọn họ rõ ràng, lần này Từ Khuyết rời đi, có thể sẽ không trở về nữa
Cho dù có trở về, bọn họ cũng đã già rồi..
..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngày thứ hai, mặt trời mọc, ánh mặt trời từ cửa sổ hắt vào
Lâm Ngữ Hi chậm rãi mở hai mắt, ngơ ngác nhìn trần nhà
Một lát sau, nàng đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, nhìn về phía ngoài cửa sổ
- Năm đó cậu liều lĩnh nguy hiểm bị trường học khai trừ, mang tôi tới bên cạnh cậu, tôi lại không quý trọng, bởi vì vậy chứng cứ giả kia chia cắt chúng ta
Lâm Ngữ Hi thấp giọng tự nói, trên mặt mang theo một ít tự giễu
Sau đó, ánh mắt nàng từ từ trở nên kiên định, thấp giọng nói:
- Hiện tại..
đến phiên tôi liều lĩnh kéo cậu tới bên cạnh tôi, mặc kệ cậu đi bao xa, tôi đều sẽ đi tìm cậu, mặc kệ tìm được hay không, tôi đều sẽ chờ cậu
..
Mà lúc này, Từ Khuyết đã trở lại đỉnh Côn Luân Sơn
Hắn nhìn thấy mặt trời mọc, chân trời từ dưới màn đêm từ từ trở nên sáng sủa, giống như quét rất nhiều chuyện cũ trong lòng hắn đi sạch sành sanh
Từ Khuyết rất rõ ràng
Có thể Địa Cầu rất tốt đẹp
Nhưng hắn không thuộc về nơi này
Con đường tương lai của hắn, không ngừng lại Tu Tiên Giới, còn có những con đường càng xa xôi hơn đang đợi hắn
Mặc kệ là Tu Tiên, Vĩnh Sinh, hay là sự nghiệp trang bức, hắn đều không thể dừng lại
Bởi vì chỉ có không ngừng tiếp tục đi, mới có thể Vĩnh Hằng
Không thể cảm thấy, Từ Khuyết đứng trên đỉnh núi mấy tiếng, mặt trời đã lên tới đỉnh
Khương Hồng Nhan cùng Từ Phỉ Phỉ dĩ nhiên trở về, Husky hiếm thấy đúng giờ một lần, cũng trở lại rất sớm
- Gào, bản thần tôn đã mang tới phương pháp phối chế các món ăn ngon, lần này trở lại, nhất định vang danh khắp thiên hạ
Husky tỏ vẻ hưng phấn hô, hiển nhiên con chó ngu ngốc này cũng không phải đi thăm bạn bè gì, mà là đi vơ vét phương pháp phối chế các loại đồ ăn
Chó Poodle vẫn như trước nằm nhoài trên đầu nó, thân thể co giật
- Phốc, rắn tám đầu, ngươi vẫn chưa đủ à
Từ Khuyết không nhìn nổi, mở miệng cười nói
Husky nhất thời trừng bắt mắt nói:
- Đủ cái gì mà đủ
Bản thần tôn không kêu ngừng, nó liền không thể dừng lại
Nhưng nói đi phải nói lại, đại xà ngươi vẫn rất hiểu chuyện, từ hôm qua đến hiện tại, xoa bóp đều không ngừng lại, thể lực không tồi, bản thần tôn rất thưởng thức ngươi, đến đến đến, tiếp tục, dùng lực lớn một chút
Ừ ư, chính là như vậy
- Được..
được rồi
Không..
không thành vấn đề
Rắn tám đầu hóa thân thành chó Poodle, một mặt kích động nói
- Ài, nghiệt duyên a
Từ Khuyết một mặt cảm khái nói
Khương Hồng Nhan lắc lắc đầu, dở khóc dở cười
Từ Phỉ Phỉ đỏ mặt, trừng Từ Khuyết một chút, ý là đang nói xem ngươi làm ra chuyện tốt gì
Từ Khuyết làm bộ cái gì cũng không thấy, cũng không bóc trần chó Poodle cùng Husky, trực tiếp vung tay lên, mang theo mọi người bước vào khu phế tích Côn Luân Tiên Tông này
Đứng trước cửa đồng lớn, đoàn người đang chuẩn bị sắp xếp
Trên mặt Từ Phỉ Phỉ mang theo không muốn, thấp thỏm, lại có chút chờ mong
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khương Hồng Nhan luôn trước sau như một hờ hững nhàn nhã, bình tĩnh như nước
Husky không có tim không phổi cười ngây ngô, ảo tưởng trở lại Tu Tiên Giới sẽ đại triển thân thủ hết thảy phương pháp phối chế ra
Chó Poodle..
còn vận động, vĩnh viễn không cảm thấy uể oải
Chỉ có Từ Khuyết, ánh mắt kiên định, khóe miệng khẽ nhếch, lần này trở lại, hắn đã có thực lực chóng lại thánh thượng
Chỉ cần thu được càng nhiều công pháp tinh hoa, mạnh mẽ tăng cao độ thuần thục Phật Đà Ấn, chỉ một thánh thượng, một chiêu liền có thể giải quyết
- Hệ thống, bắt đầu đi
Nhìn Thanh Đồng cửa, Từ Khuyết hơi suy nghĩ, gọi ra hệ thống
Ầm ầm
Một nguồn sức mạnh vô hình, trong nháy mắt từ trong cơ thể Từ Khuyết tuôn ra, trực tiếp đem đẩy cửa đồng ra một cái khe
Trong khe hở đen kịt một màu, gió lạnh gào thét, sát khí bao phủ ra
- Khí tức quái dị, những sát khí này từ đâu truyền đến
Từ Khuyết khẽ cau mày, thật tò mò đánh giá bên trong khe cửa đồng
Nhưng mà bất luận hắn cố gắng thế nào, vẫn khó thấy rõ bên trong đến cùng có dáng vẻ gì, chỉ nhìn thấy có một vùng tăm tối, so với hư không còn muốn u ám hơn
"Vèo
Đang lúc này, một tia óng ánh huy mang đột nhiên từ trên người Từ Khuyết tỏa ra, ngưng tụ thành từng sợi phù văn mạnh mẽ, bao phủ hoàn toàn Khương Hồng Nhan cùng Từ Phỉ Phỉ bên cạnh
Sau một khắc, khe cửa Thanh Đồng mở ra một lỗ hổng, giống như một vòng xoáy, trực tiếp nuốt mấy người Từ Khuyết vào
"Ầm
Cuối cùng, cửa Thanh Đồng lại khép kín
Đoàn người Từ Khuyết biến mất không còn tăm hơi
Địa phương này đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh của ngày xưa, âm u đầy tử khí

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.