Tôi Dựa Vào Đoán Mệnh Để Trở Thành Minh Tinh

Chương 559: Tưởng đổi huấn luyện viên




Huấn luyện viên kia sải bước lên trước, đem súng năng lượng phóng tới trên đài thí nghiệm
“90 điểm, thông qua!”
“Ngươi đã từng học qua sao?” Huấn luyện viên nỗ lực áp xuống chấn động trong lòng hỏi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Xem như vậy đi”, Vân Mạt khiêm tốn nói
Tốt xấu gì chính mình cũng có công ty gia đình Star-Carrier, toán học, cơ quan, tính toán, vốn chính là thế mạnh của nàng
Hơn nữa, huấn luyện viên đã nói một lần, danh hiệu học thần cũng không phải thổi ra tới
Về phần, làm sao lại lựa ra một khoản súng ống duy nhất kia, ha hả, nghĩ sáu hào bặc tính của nàng là đồ trang trí sao
Tiêu Phong đi đến trước mặt nàng, cái gì cũng không nói, chỉ lạnh lùng cong khóe môi
Vân Mạt phản hồi bằng một ánh mắt không lùi bước
Biểu hiện của Sở Tử Mạc cũng không tồi, thậm chí phá kỷ lục của chính mình trước đó, lòng tràn đầy chờ mong lời bình của huấn luyện viên
Nhưng huấn luyện viên vẫn còn đang đắm chìm ở trong hoảng hốt vừa rồi, lại có thể từ bên người hắn đi qua……
Sở Tử Mạc:……
Vân Mạt lại thử ấn sách thuyết minh lắp ráp loại súng ống khác, cuối cùng đều thất bại trong gang tấc, a……Tiêu Phong chết tiệt
Thời gian bay nhanh, vốn tưởng rằng không sai biệt lắm, ai ngờ sau đó lại là một vòng huấn luyện thể năng cao cường độ
Chạy nước rút, leo trèo, các loại tư thế nằm, xạ kích trạng thái tĩnh cùng động……
Gấp ba trọng lực làm Vân Mạt mệt đến thiếu chút nữa bò không đứng dậy nổi
Hoắc Xuyên hung hăng bật hơi: “Ta dám khẳng định, vốn dĩ huấn luyện nhất định không phải như vậy.”
Tiêu Phong giống như nghe được, xoay đầu nhìn về phía bọn họ, hai tay để ở bên cạnh li quần, thần sắc bất động dựng hai ngón giữa lên
“Mẹ kiếp
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Quả nhiên là hắn!”
Lưu Dược tức đến ngứa răng, hắn ngay cả chân cũng sắp không nâng dậy nổi, trạng thái cũng chỉ so với Vân Mạt mạnh hơn một chút
Tiêu Phong chậm rì rì đi đến trước đài, khi nhẫn nại của bọn họ lập tức liền phải hao hết, mới đến nơi, vẻ mặt lời lẽ chính đáng: “Huấn luyện trong kỳ tân binh rất gian khổ, người mà ta muốn chính là tinh anh trong tinh anh, chịu đựng không nổi hiện tại liền có thể rời đi
Hết thảy hôm nay, đều là vì tốt cho các ngươi……”
Vân Mạt nhìn gương mặt dối trá kia, có loại xúc động muốn xé hắn xuống
Hãy nghe những lời hắn nói xem, cạnh tranh
Đoạt tài nguyên
Mỗi người đều là đối thủ
Còn phải chịu tội liên đới
Đây là biến tướng muốn phân hoá bọn họ, khơi mào nội đấu, muốn chậm rãi làm mọi người ghét bỏ tiểu đoàn đội này của bọn họ đi
Rốt cuộc cũng cố được đến khi giải tán, có thể đi ăn cơm
Năm người chiếm một chiếc bàn lớn, Lưu Dược dùng khuỷu tay đỉnh Vân Mạt một chút: “Sở Tử Mạc làm sao thế
Cứ nhìn chằm chằm vào ngươi.”
Vân Mạt đã sớm chú ý tới
Theo ánh mắt Lưu Dược nhìn qua, cùng tầm mắt của Sở Tử Mạc đối thượng, đối phương không nói chuyện, bưng mâm lên rời đi, mà vị trí hắn đứng trống không một mảnh, người này quá độc, tuy rằng không tiếp xúc nhiều lắm, nhưng không ai nguyện ý ngồi cùng hắn
Sách…… Vân Mạt bĩu môi
Người nọ có mũi gồ cao ở giữa mặt, hai gò má nhô cao, là khuôn mặt phản nghịch điển hình, trời sinh phản cốt
Hai bên trán đầy đặn, có sự che chở của tổ tiên, căn cơ phong phú
Trên người mang theo một chút kim sắc, nhưng không phải đến từ chính hắn, hẳn là từ tổ tiên
Vân Mạt quay đầu nhìn Hoắc Xuyên: “Uy, anh trai của ngươi sao?”
Gân xanh trên trán Hoắc Xuyên nhảy loạn thình thịch:…… Ông đây trông xấu như vậy sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Phàm Thành gian nan giơ đũa lên, “Tay của ta, ngay cả cơm cũng không kẹp nổi.”
Lưu Dược hỏi Vân Mạt: “Tên kia hôm nay đã sử dụng ám chiêu vài lần đúng không?”
Vân Mạt vươn bốn ngón tay: “Hắn chờ nắm bím tóc để nhục nhã ta.”
Mạc Mặc thở dài: “Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, hắn có câu nói rất đúng, quan cao một bậc, hôm nay có Lạc đại tá nhìn chằm chằm, nhưng hắn không có khả năng mỗi ngày đều ở đây
Chỉ có đạo lý ngàn ngày làm trộm không có đạo lý ngàn ngày đề phòng cướp a.”
Vân Mạt gật gật đầu: “Là như vậy, cho nên ta chuẩn bị đổi huấn luyện viên.”
“Ha?” Hoắc Xuyên bị nàng dọa nhảy dựng: “Ngươi muốn làm gì?”
Vân Mạt cười khẽ: “Thử xem xem bối cảnh của ta rốt cuộc cao bao nhiêu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.