Tôi Dựa Vào Xinh Đẹp Mà Ăn No Chờ Chết

Chương 14: Chương 14




“Đừng sợ.” Lục Diệc Bách nhận thấy nàng không được tự nhiên, bèn cất tiếng an ủi, “Có ta ở đây.” Quả nhiên, Thời Án lập tức buông lỏng, tựa như chỉ một câu “có ta ở đây” của Lục Diệc Bách cũng đủ để xua đi mọi sợ hãi trong lòng nàng
“Khả Khả.” Thời Án vẫy tay gọi Tiêu Khả Khả, trong lòng thầm mắng chính mình vừa rồi lại đề phòng Tiêu Khả Khả
Làm sao nàng lại có thể nghĩ Tiêu Hằng lôi kéo Khả Khả tới đây là giả được
Nàng thậm chí còn chưa kịp động não suy nghĩ
“Sao ngươi lại tới đây?” Tiêu Khả Khả thấy Thời Án thì rất mừng rỡ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mấy ngày nay, nàng bị Tiêu Hằng kéo tới làm chân chạy tạm thời, mệt mỏi muốn chết, mà lại trong căn cứ này nàng chẳng quen ai cả
Lúc này, cả người nàng cứ muốn dính lấy Thời Án
Thời Án không biết có nên nói ra chuyện của mình không, đành viện một cái cớ, “Ở nhà một mình chán quá, ta liền để Diệc Bách ca mang ta tới đây.”
“Hồ nháo.” Tiêu Hằng lại cau mày, nghiêm nghị nói một câu, “Loại địa phương này có thể tùy tiện tới sao?”
Thời Án bị dọa đến chén nước trái cây trong tay suýt chút nữa đổ ra, “Ngươi làm gì mà nói lớn tiếng vậy, dọa chết ta mất…”
Tiêu Hằng lại chuyển ánh mắt sang Lục Diệc Bách, “Lục tiên sinh, tình hình căn cứ hiện tại ngươi hiểu rất rõ, nguy hiểm và hỗn loạn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tại sao có thể tùy tiện đưa một người không có dị năng tới đây
Vạn nhất xảy ra ngoài ý muốn thì làm sao?” Trong căn cứ không hạn chế việc sử dụng dị năng
Vạn nhất có người muốn động tay chân với Thời Án, đó là chuyện dễ dàng nhất
Lục Diệc Bách vốn tưởng Tiêu Hằng sẽ nói quy định cấm người không phận sự vào căn cứ, không ngờ hắn lại chỉ lo lắng cho sự an toàn của Thời Án
Sự quan tâm này của Tiêu Hằng dành cho Thời Án không khiến Lục Diệc Bách vui vẻ chút nào
Hắn nhướng mí mắt, lạnh lùng nhìn Tiêu Hằng, “Ngươi là nói ta không bảo vệ được Thời Án sao?”
Tiêu Hằng tự nhiên không có ý đó, Lục Diệc Bách cố tình xuyên tạc hàm ý lời nói của hắn
Thời Án sợ hai người lại đánh nhau trong phòng ăn
Nàng đã thấy rất nhiều người lén lút nhìn về phía này
“Tại ta, là ta nhất định phải đi theo Diệc Bách ca, không liên quan gì đến hắn.” Thời Án một mạch ôm hết mọi trách nhiệm vào mình, “Tiêu Hằng ngươi yên tâm, ta sẽ không đi lung tung gây thêm phiền phức cho các ngươi.”
Tiêu Hằng há miệng, muốn nói mình không sợ nàng gây phiền phức, nhưng nhìn vẻ nàng che chở Lục Diệc Bách lại tức giận không thôi
Hắn không có tư cách quản thúc Thời Án, nhưng Thời Án cũng quá mức che chở Lục Diệc Bách rồi
Tiêu Khả Khả bị cuốn vào bầu không khí Tu La trận kỳ quái này, lúng túng tiến đến trước mặt Thời Án hỏi, “Vậy ban đêm ngươi ở đâu
Ta tới tìm ngươi chơi.”
Thời Án còn chưa kịp mở miệng, Lục Diệc Bách đã đặt bộ đồ ăn xuống nói: “Nàng ngủ chỗ ta.”
Thời Án vừa định gật đầu, Tiêu Hằng bên kia đã nóng nảy nói một câu, “Dựa vào cái gì?”
Thời Án: “?”
Lục Diệc Bách đứng dậy, “Bằng ta là ca ca của Thời Án.”
“Ca ca cẩu thí, các ngươi lại không cùng huyết thống, lại không chung một sổ hộ khẩu.” Tiêu Hằng mắng một câu, “Ngươi đừng tưởng rằng treo danh ca ca của Thời Án, liền có thể làm chuyện gì.”
“Ta muốn làm chuyện gì?” Lục Diệc Bách cao hơn Tiêu Hằng một chút, hắn cúi đầu nhìn xuống hỏi, “Là ngươi muốn đối với nàng làm loại chuyện đó sao?”
Đem Thời Án đè lên giường, đôi mắt nàng hàm xuân
Nghe Thời Án run rẩy gọi ca ca, bị làm đến khóc
Để Thời Án lưu lại trên người mình những vết cào khó mà ức chế..
Lục Diệc Bách muốn làm rất nhiều chuyện với Thời Án, chỉ là không có chuyện nào bình thường mà thôi
“Tiêu Hằng, ngươi không có tư cách đối với ta khoa tay múa chân.” Bàn tay thon dài trắng nõn của Lục Diệc Bách dừng lại một giây trên cổ mình, “Ngươi đã làm gì đối với nàng, ta đều biết.”
Con ngươi dọc màu vàng của Tiêu Hằng thít chặt một chút, hắn há to miệng nhưng cuối cùng không thể nói ra lời nào
Lục Diệc Bách nói không sai
Hắn chỉ là sợ người khác làm trước một bước những điều hắn vẫn luôn muốn làm với Thời Án mà thôi
Đồng thời, hắn đã không từ thủ đoạn, dẫn đầu hôn lên cổ Thời Án
Nếu nói ai sẽ làm gì đó với Thời Án, thì hắn mới là người có khả năng nhất
Thời Án không hiểu sao hai người lại đột nhiên đối chọi gay gắt, từng lời họ nói nàng đều nghe hiểu được, nhưng khi ghép lại với nhau thì nàng lại chẳng thể hiểu rõ
Cái gì gọi là Tiêu Hằng đã làm chuyện gì với nàng
Hắn đã làm gì với nàng sao
Nàng và Tiêu Hằng căn bản chỉ mới quen biết không lâu, chẳng lẽ trong lúc nàng không biết, hai người thật ra đã gặp mặt rồi
Thời Án nghĩ mãi không ra, cũng lười động não
Nàng kéo ống tay áo của Lục Diệc Bách, “Diệc Bách ca, hay là chúng ta về trước đi.” Càng ngày càng nhiều người đang nhìn về phía này, nàng thật sự lo lắng Lục Diệc Bách và Tiêu Hằng sẽ đánh nhau ở đây
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu nguyên nhân là vì nàng mà đánh nhau, thì thật khó xử
Nàng vốn là một phế vật không có dị năng, nếu tin đồn Lục tiên sinh và một dị năng giả cấp cao khác đánh nhau vì nàng truyền đi, thì nàng sẽ bị đồn đại thành cái dạng gì đây
“Tiêu tiên sinh, ngài có thể đã hiểu lầm Diệc Bách ca, hắn chỉ là muốn bảo vệ ta tốt hơn thôi.” Giờ đây, để nịnh nọt Lục Diệc Bách, Thời Án thậm chí đã thay đổi cách xưng hô với Tiêu Hằng
Nàng còn muốn dựa vào Lục Diệc Bách để lấy được chú giải trên tay hắn mà
Thời Án có sự tự hiểu biết sâu sắc về bản thân, nàng đần độn như vậy thì tuyệt đối không thể tự mình hoàn thành nhiệm vụ được
Ánh mắt Tiêu Hằng chăm chú nhìn chằm chằm bàn tay Thời Án đang nắm lấy ống tay áo của Lục Diệc Bách, thật lâu sau mới lui một bước sang bên
Lục Diệc Bách thuận thế nắm tay Thời Án, kéo nàng rời khỏi nhà ăn
Lúc này, Tiêu Khả Khả rốt cục cũng trở lại bình thường
Nàng nhìn ca ca mình, há to miệng thử hỏi: “Anh… là thích Thời Án sao?”
Tiêu Hằng nóng nảy vò mái tóc đỏ của mình một lúc, đáy mắt màu vàng đã hơi tối lại, không nói là phải cũng không nói là không phải, chỉ nói: “Chút nữa ăn cơm xong ngươi liền về phòng nghỉ ngơi đi, ta đi chuyến sân huấn luyện.” Sau đó quay người rời đi
Tiêu Khả Khả nhìn bóng lưng ca ca mình, há to miệng nhưng cuối cùng không gọi hắn lại
- Chính là giờ ăn cơm, trong sân huấn luyện của căn cứ cũng không có mấy người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.