Tôi Dựa Vào Xinh Đẹp Mà Ăn No Chờ Chết

Chương 55: Chương 55




Dù cho là kẻ ngu ngốc cũng có phúc lộc, vừa bước chân ra ngoài, nàng liền gặp Lục Diệc Bách
Nhưng không phải là Lục Diệc Bách bình yên vô sự, mà là hắn đã biến thành hình rồng, thân mình bị vô số xiềng xích quấn quanh
Thời Án chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra hắn, bởi không có cánh của long tộc nào lại ánh lên thứ lưu quang bạc rực rỡ như hắn
Cảnh tượng lúc này tựa như cảnh cuối cùng của thế giới trước kia, rất nhiều người đều có mặt ở đây
Ngải Phi Ngữ, Ngải San, Lục Lệ… cùng rất nhiều kẻ mà Thời Án không quen biết
Bọn họ giam cầm Lục Diệc Bách, và Thời Án gần như có thể nghe được linh hồn của Lục Diệc Bách đang rên rỉ đau khổ
Đôi mắt đen nhánh của cự long chuyển hướng về phía Thời Án, thân thể bị xiềng xích giam cầm bắt đầu có xu thế giãy giụa
“Thời Án!” Ngải San nhìn thấy Thời Án thì vô cùng kinh hỉ, “Ta cứ tưởng ngươi bị Lục Diệc Bách nhốt không ra được!”
Ánh mắt của Thời Án lướt qua từng gương mặt trước mắt, trong lòng nàng đã rõ ràng, “Các ngươi tới tìm ta sao?”
“Đúng vậy.” Ngải San liên tục gật đầu, “Nhưng chúng ta không vào được, phái bất luận là nhân loại hay long tộc đi vào, đều không có một ai trở ra được.”
“Vì sao lại khóa hắn lại?” Thời Án chỉ về phía cự long
“Nếu không phải hắn đột nhiên không thể khống chế bản thân, gây ra động tĩnh náo loạn rất lớn, chúng ta cũng không thể tìm thấy nơi này.” Hạ Tân cũng có mặt, hắn bước tới phía Thời Án, trên gương mặt thanh tú anh tuấn nở một nụ cười, “May mắn là ngươi không sao, chúng ta đều đang đoán xem ngươi có bị Lục Diệc Bách nổi điên ăn thịt hay không.”
Khi cự long nhìn thấy Hạ Tân đi về phía Thời Án, động tác giãy giụa xiềng xích của hắn càng mạnh mẽ hơn
Thời Án nhìn thấy xích sắt đã siết chặt trên lớp vảy của hắn, gần như muốn ghim sâu vào da thịt của hắn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Đừng động đậy, ta không sao.” Thời Án nói với cự long
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cự long vậy mà lại trở nên yên tĩnh
“Hắn vẫn nghe lời ngươi.” Hạ Tân dường như cũng không hề dự liệu được cảnh này
“Lục Bách?” Thanh âm của Lục Hân Vũ và đồng bọn truyền tới từ không xa
Bọn họ vẫy cánh bay giữa không trung, thấy được cự long bị giam cầm, liền nhận ra đệ đệ của mình
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Ca!!” Lục Lệ vội vàng vẫy tay về phía họ, “Mau cứu Lục Bách ca đi, bọn họ nói Tứ ca đã mất lý trí nên mới bị nhốt lại.”
Lúc này Lục Hân Vũ và những người khác mới nhìn thấy ngũ đệ của mình cũng ở đây
Gia tộc Ngải, gia tộc Hạ… về cơ bản những gia tộc long tộc có thứ hạng đều có mặt
Bất quá may mắn là Thời Án không có chuyện gì, bình yên vô sự đứng trên mặt đất
Lục Hân Vũ và họ đáp xuống, thu cánh lại, đi về phía cự long, nhưng lại bị ngăn cản
“Hạ Tân, ngươi làm gì?” Lục Nghiệp Từ nhìn Hạ Tân
“Đúng vậy.” Hạ Tân thừa nhận một cách sảng khoái, “Hắn mất lý trí gây ra động tĩnh rất lớn, theo lẽ phải bị nhốt vào ngục giam, đồng thời, hắn hiện tại không thể khống chế bản thân biến trở lại hình người, đã không còn thích hợp sinh hoạt trong thành thị.”
“Hắn có làm hại người nào không?” Thời Án đột nhiên mở miệng ngắt lời hắn
Hạ Tân liếc nhìn nàng, cười hỏi: “Ngươi muốn cứu hắn?”
“Luận lý mà nói.” Thời Án đáp
“Cho dù hắn biến thành dạng này, ngươi vẫn yêu thích ư?” Hạ Tân hỏi
Thời Án không hiểu vì sao chủ đề lại chuyển sang “yêu thích”, nhưng lúc này cũng không thể trả lời là không thích
“Ta thế nhưng là vị hôn thê của hắn, ta không thích hắn chẳng lẽ lại thích ngươi sao?” Nói cho cùng nàng và Hạ Tân mới gặp qua một lần, người này đối với nàng lấy đâu ra sự hứng thú như vậy
Hạ Tân chỉ cười cười, nhưng rõ ràng không có ý định buông Lục Diệc Bách ra
Thời Án rất kiên nhẫn, nhưng Lục Diệc Bách thì không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cự long lộ ra hàm răng nhọn hoắt, ngửa mặt lên trời gầm thét dài, xiềng xích trói buộc trên thân hắn phát ra tiếng rung động kịch liệt
Lông mày Hạ Tân lập tức nhíu chặt, “Ngăn hắn lại!”
Đã quá muộn
Xiềng xích liên tiếp đứt gãy, cự long hiện ra bộ mặt vốn có của hắn, đôi cánh khổng lồ như muốn che kín cả bầu trời
Con ngươi đen nhánh của hắn nhìn chằm chằm Thời Án, một giây sau Thời Án cảm thấy trời đất quay cuồng, rồi phát hiện mình đã vững vàng ngồi trên lưng rồng của hắn
“Ngươi vậy mà để nàng cưỡi ngươi?” Hạ Tân kinh ngạc
Không một long tộc nào ở đây không kinh hãi, ngay cả Lục Hân Vũ và những huynh đệ của hắn cũng không ngờ đệ đệ của mình lại đưa ra lựa chọn này
Long tộc kể từ khi hóa thành hình người, trong lòng đều phản đối việc bị nhân loại cưỡi trên lưng
Bọn họ không phải tọa kỵ, mà là long tộc có tư tưởng, có thể phách cứng rắn, không kém gì trí thông minh của nhân loại
Thân thể cự long của Lục Diệc Bách hiện tại đặt Thời Án trên lưng mình, không khác gì phản bội sự kiêu hãnh thuộc về long tộc trong cốt tủy của hắn, hắn phụng Thời Án làm chủ
Hạ Tân không ngờ hắn vì Thời Án mà có thể làm được bước này
Thời Án không hiểu những điều uốn lượn phức tạp của long tộc bọn họ, lần đầu ngồi trên lưng cự long, loại cảm giác kích động tận trong huyết dịch, gần như khiến nàng không thể khống chế được tâm tình của mình
[Ngọa tào, đẹp quá đi mất, ta đang trên lưng cự long kìa!!] Thời Án điên cuồng gọi 003, [Đời này chắc chỉ có một lần này thôi!]
003 qua loa nói: [Ừm, ký chủ giỏi lắm.]
“Ngồi vững vàng.” Trong miệng cự long tràn ra thanh âm của Lục Diệc Bách, hắn khinh miệt liếc qua những người khác trên mặt đất, đôi cánh khổng lồ đột nhiên cuộn lên mang theo một trận gió lốc, nhanh chóng bay vút lên không trung
Những long tộc khác mở cánh định đuổi theo, nhưng bị Hạ Tân cản lại
“Không cần thiết phải đuổi theo, Lục Diệc Bách đã nhận chủ.”
Lục Diệc Bách bay lên không trung, sau khi thấy xung quanh không còn ai đuổi kịp, gầm thét một tiếng dài, rồi giảm tốc độ của mình
Thời Án cảm thấy mình lúc này giống như một Long Kỵ Sĩ, vô cùng đẹp trai, gan dạ đặc biệt lớn và còn ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh
“Không phải đã bảo ngươi đừng chạy lung tung sao.” Thanh âm của Lục Diệc Bách truyền vào tai Thời Án
“Đi ra tìm ngươi không tính là chạy loạn.” Thời Án vui vẻ trả lời
Lục Diệc Bách tìm một nơi không có người ở rồi hạ xuống, hắn cẩn thận từng li từng tí cúi mình nằm rạp trên mặt đất, để Thời Án từ trên người hắn trượt xuống
“Đây là đâu?” Thời Án quay đầu nhìn Lục Diệc Bách hỏi
“Đây là nơi sẽ không có ai quấy rầy chúng ta.” Lục Diệc Bách thân mật dùng đầu của mình cọ xát Thời Án, muốn lè lưỡi liếm nàng thì vội vàng bị nàng đưa tay ngăn lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.