Bạn gái, ở trong hoa hồng trang viên không cần tiền còn được nói qua; nhưng bây giờ Đàm Mạt mới là chủ nhân nơi này, Hứa Tiểu Niệm cùng nàng không thân chẳng quen
“Chuyện công tác ta sẽ xem xét xử lý, không cần ngươi quan tâm
Đương nhiên, nếu như ngươi thật sự có cương vị thích hợp cho ta, ta sẽ tiếp nhận.” Đàm Mạt bỗng nhiên đối với Hứa Tiểu Niệm lau mắt mà nhìn, nàng thế mà bắt đầu trưởng thành, từ từ thoát ly thiết lập ban đầu của truyện
Nàng nói: “Ta tôn trọng ngươi, vậy liền dựa theo ý nghĩ của ngươi mà làm.” Hứa Tiểu Niệm cười rất tươi đẹp, nhìn một vòng rồi hỏi: “Phượng Quyên Di đâu rồi
Nàng đã ăn xong sao?” “Không có, sáng sớm đã đi ra ngoài tản bộ, gà vịt trong thôn cũng không đi bộ nhiều bằng nàng ta.” Cao Sư Phó thì thầm, “Không sao, chúng ta cứ ăn đi, nàng sẽ đi bộ về thôi.” Vừa dứt lời, Phượng Quyên Di – người còn biết tản bộ hơn cả gà vịt trong thôn – đã trở về
“Các ngươi đều không đợi ta ăn!” Nàng cười nhẹ nhàng, giả vờ tức giận nói
Cao Sư Phó lấy điện thoại di động ra, ấn mở giọng nói trên WeChat phát ra ngoài, 【 Phượng Quyên
Nga Lạc Lạc, Nga Lạc Lạc, trở về ăn cơm
】 Đàm Mạt cùng những người khác nghe được thì bật cười
Phượng Quyên một bàn tay đập vào lưng Cao Sư Phó: “Ngươi đuổi gà hay đuổi vịt đó!” Cao Sư Phó bị đánh đến ngao ngao gọi: “Ta nửa giờ sau đã nhắn cho ngươi rồi mà ngươi không trả lời ta
Ngày nào ăn cơm cũng phải gọi ngươi như vậy.” Phượng Quyên Di trợn mắt, kéo ghế ngồi xuống
“Ngươi mỗi ngày đi ra ngoài làm gì vậy?” Đàm Mạt không nhịn được tò mò hỏi
“Nghe bát quái chứ sao!” Đàm Mạt:
Hừ, đây không phải sự nghiệp của nàng sao
“Nói thế nào?” Đàm Mạt lập tức online hóng chuyện
“Ta vừa định kể cho các ngươi nghe đây.” Phượng Quyên Di che miệng cười trộm, “Các ngươi biết nhà Phương Lão Bản ở khu C chứ
Là nhà của Phương lão bản đó.” “Biết, biết.” Lâm Du nói, “Chính là ông đầu có chút hói, nhưng gầy gò cao cao kia phải không?” Phượng Quyên Di: “Đúng đúng, người rất ngông cuồng kia.” Nói như thế, Đàm Mạt đã biết Phượng Quyên Di đang nói đến ai, vị Phương Lão Bản này nàng từng gặp qua
Cũng không phải vì hắn có giao thiệp làm ăn với Long Thịnh, mà là trước kia Đàm Mạt còn làm trợ lý, đến hoa hồng trang viên vài lần thì ngẫu nhiên gặp Phương Lão Bản dẫn theo một tiểu lão bà tuổi tác không khác mấy với con gái hắn đi tản bộ
Khi đó tiểu lão bà bụng đã cao ngất, không biết bây giờ đã sinh chưa
“Phương Lão Bản này vào khoảng năm hai ngàn đã nhờ bất động sản mà đại phát, kiếm được đầy bồn đầy bát, có thể nói là phú hộ đứng đầu thành phố C, là nhóm những kẻ giàu có đầu tiên ở toàn Trung Hoa.” “Cho nên nói chuyện làm ăn rất ngông cuồng, không coi ai ra gì, từ trước đến giờ không cân nhắc ý kiến người khác
Hơn nữa lúc còn trẻ còn có hai phần tư sắc, trong giới lão bản xem như dáng dấp hơi bị đẹp trai
Có một lần đi về nông thôn khảo sát công trình, cùng một cô tiểu phục vụ viên nhà quê rất xinh đẹp nhưng không có học thức gì mà vừa mắt, hai người xem như vừa gặp đã yêu, không bao lâu thì kết hôn.” “Đây là lần cưới đầu tiên của Phương Lão Bản, hai người đều là tuấn nam tịnh nữ, hơn nữa còn là yêu đương tự do, cho nên ban đầu thì vô cùng ngọt ngào, liên tục sinh ra một trai một gái.” “Nhưng mà, khi đàn ông có tiền và địa vị, họ sẽ không chuyên tình với một người phụ nữ, cho nên hắn rất nhanh đã trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài
Còn cô tiểu phục vụ viên kia thì từ trong núi đi ra, chỉ mới tốt nghiệp tiểu học, không có kiến thức, không có năng lực, không có tâm kế, chỉ có mỹ mạo.” “Ngay từ đầu biết Phương Lão Bản không thành thật bên ngoài, cũng thường xuyên làm ầm ĩ với hắn, không phải khóc thì cũng dọa dẫm đòi thắt cổ
Về sau, người nhà mẹ đẻ của nàng nghĩ kế cho nàng, nói làm như vậy sẽ chỉ khiến đàn ông càng ngày càng xa mình
Phụ nữ thông minh sẽ nín nhịn chịu đựng, giành lấy tiền của đàn ông mới là mấu chốt.” “À
Sao lại như vậy.” Lâm Du nghe Phượng Quyên Di kể đến đây, bĩu môi, “Theo ngươi, cách giải quyết tốt nhất khi phát hiện đàn ông ngoại tình không phải là ly hôn, sau đó tự mình lập nghiệp sao?” Phượng Quyên Di lạnh nhạt mặt: “Ngươi có chắc một cô phục vụ viên quán cơm nhỏ không có năng lực, không có học thức có thể dựa vào bản thân để kiếm được hơn trăm triệu vốn liếng vào thời điểm những năm hai ngàn sao?” Lâm Du hít sâu một hơi: “Thôi được, là ta nông cạn, ta im miệng.” Nhìn xem cả bàn người đều đang chờ đợi nghe nàng kể chuyện bát quái, Phượng Quyên Di đặc biệt có hứng thú: “Muốn ta nói tiểu phục vụ viên kia không có năng lực như thế nào sao
Thân thích của nàng đều dạy nàng phải nhẫn nhịn, cố gắng không nên cứng đối cứng với Phương Lão Bản
Nàng đúng là làm như vậy, nhưng lại quay sang cứng đối cứng với cha mẹ của Phương Lão Bản.” “A!” Kể cả Đàm Mạt cùng những người khác đều kinh ngạc lên tiếng
“Phương Lão Bản này về mặt tình cảm nam nữ không ra gì, nhưng hắn đặc biệt hiếu thuận cha mẹ
Biết tiểu phục vụ viên thường xuyên mắng cha mẹ hắn, ngày hôm sau hắn liền muốn ly hôn.” Đàm Mạt múc cháo Bát Bảo nói: “Phương Lão Bản này thật đúng là khó mà bình thường được, đoán chừng đã sớm không ưa tiểu phục vụ viên, muốn ly hôn, tiểu phục vụ viên mắng cha mẹ chồng chỉ là cái cớ mà thôi.” Hứa Tiểu Niệm gật đầu: “Ta cũng cảm thấy như vậy.” Lục Hành Giản hỏi: “Phương Lão Bản ly hôn có phân chia tài sản không?” Phượng Quyên Di: “Khi đó dù sao cũng là những năm hai ngàn, phong tục còn thuần phác, chưa có chuyện chuyển nhượng tài sản, hay hiệp ước tiền hôn nhân gì cả
Mặc dù tiểu phục vụ viên không được chia một nửa tài sản, nhưng một hai chục triệu thì có.” “Đối với tiểu phục vụ viên từ trong núi đi ra mà nói, cũng xem như thông qua mỹ mạo và hôn nhân mà thực hiện được việc nhảy vọt giai cấp.” Đàm Mạt: “Vậy thì cũng còn tốt.” “Tốt cái gì!” Phượng Quyên Di lập tức ngắt lời nàng, “Ngươi biết số tiền này của tiểu phục vụ viên được phân phối như thế nào không?” “Nàng đem tiền tất cả đều mang đi giúp đỡ ca ca đệ đệ, cháu trai cháu gái nhà mình
Hai đứa con của nàng một chút cũng không mò được!” “Trời ạ.” Mọi người kinh ngạc
Lâm Du: “Cho nên câu chuyện này nghe đến cuối cùng, thảm nhất chính là hai đứa con của nàng ta sao.” “Ai nói không phải đâu.” Phượng Quyên Di cảm thán nói, “Về sau Phương Lão Bản còn kết qua năm lần cưới, lại có ba đứa trẻ khác mẹ.” “Hiện tại bên cạnh là cô Hàn, là người thứ bảy, các ngươi hẳn là nhận ra chứ?” Mọi người gật đầu như bổ củi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Du đưa ra một vấn đề: “Ta thật hoài nghi, một người nhanh gần sáu mươi tuổi như Phương Lão Bản, cái chất lượng kia còn ưu tú không?” Dù sao còn có nam đồng chí ở đây, sau khi Lâm Du nói xong, đôi mắt cảnh giác lướt qua
Hứa Tiểu Niệm yếu ớt giơ tay: “Kỳ thật ta cũng có nghi hoặc như vậy.” Đàm Mạt nhìn về phía Lục Hành Giản: “Lục trợ lý đâu
Ngươi có không?” Lục Hành Giản:.....
Sao cảm thấy là lạ
Hắn nên có sao
“Mặc kệ nó.” Phượng Quyên Di vội vã nói, “Các ngươi đừng vội đổi chủ đề, ta còn chưa nói xong đâu.” “Ta hôm nay sở dĩ cao hứng như vậy, là bởi vì sáng sớm ta tản bộ đi qua thời điểm, tỷ muội ta nói cho ta biết, con trai của tiểu phục vụ viên tháng sau liền muốn kết hôn, tổ chức gia đình của mình.” “Nhà gái rất đẹp, đương nhiên đứa con trai này dáng dấp cũng không tệ.” Đàm Mạt hỏi: “Tỷ muội ngươi làm bảo mẫu ở Phương gia sao?” “Đúng vậy, trước đó đi mua thức ăn thường xuyên đụng phải nàng, một tới hai đi liền quen.” Phượng Quyên Di lấy điện thoại di động ra, “Ta cho các ngươi xem tấm hình, thật không phải ta khoe khoang.” Nàng ấn mở album ảnh, hiện ra tấm hình: “Chàng trai này tên là Phương Diệc Hàng, ta không có lừa các ngươi chứ?” Chỉ thấy trên tấm ảnh, Phương Diệc Hàng mặc dù không bằng những minh tinh có ngũ quan ưu việt, nhưng ít nhất trong người bình thường là tồn tại sáng chói
Hắn đeo kính mắt, áo sơ mi màu xanh da trời, trên tay đeo vòng tay đôi, khí chất ôn tồn lễ độ, cùng với cô gái đoan trang đại khí quả thật rất xứng
Lâm Du và Hứa Tiểu Niệm nhao nhao gật đầu, biểu thị tán thành
Cao Sư Phó hỏi: “Vậy bọn hắn là làm sao mà quen biết?” “Trước kia là đồng học, vốn đã quen biết rồi.” Phượng Quyên Di nói, “Năm nay nhà gái du học về nước, tại cùng một công ty làm việc, rất ưa thích hắn, ở chung được mấy tháng, Phương Diệc Hàng liền cầu hôn.” Phượng Quyên Di nghĩ nghĩ: “Tựa như là ba tháng ấy mà.” “Nhanh vậy sao?” Đàm Mạt kinh ngạc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Phượng Quyên Di: “Bình thường thôi, tình đến nồng nàn thì là như vậy, hận không thể sớm một chút kết hôn đó!” “Thằng nhóc này cũng biết cô gái tốt phải sớm điểm ra tay.” Hứa Tiểu Niệm: “Nói vậy cũng có lý.” Lâm Du cũng gật đầu theo
Đàm Mạt:.....
Không hổ là nữ chính trong tiểu thuyết tình cảm
Đàm Mạt nhìn về phía Lục Hành Giản, ném cho hắn một ánh mắt “Chẳng lẽ chỉ có ta cảm thấy quá vội vàng”
Lục Hành Giản hồi đáp bằng ánh mắt “Không phải không phải, ta cũng cảm thấy như vậy”
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lâm Du hỏi: “Em gái đâu
Không phải nói tiểu phục vụ viên sinh một trai một gái sao?” Phượng Quyên Di: “Đứa trẻ này tên là Phương Diệc Hinh, năm ngoái vừa tốt nghiệp đại học, nhỏ hơn ca ca hai tuổi
Bọn họ khi còn bé, Phương Lão Bản bận rộn làm việc, bận rộn cùng phụ nữ chơi; còn tiểu phục vụ viên thì bận rộn moi tiền, bận rộn cùng nhà mẹ đẻ liên lạc tình cảm, đều không có người quản bọn họ
Bây giờ bọn họ đã trưởng thành, cũng coi như khổ tận cam lai.” “Vậy thì cũng được.” Đàm Mạt nói, “Câu chuyện này cũng không phải toàn bộ đều là kẻ ác nhân.” “Đúng vậy, cho nên ta biết Phương Diệc Hàng muốn đính hôn liền thay hắn vui vẻ.” Phượng Quyên Di cuối cùng tổng kết giải thích: “Tốt, bát quái nói xong rồi
Mọi người tiếp tục ăn bữa sáng đi.” “Chúng ta đều đã ăn xong rồi!” Lâm Du cười nói, “Phượng Quyên Di, ngươi giỏi kể chuyện bát quái thật đó, cứ như đang nghe kể sách vậy.” “Đúng vậy, đúng vậy, giống như về nhà, nghe cha mẹ tán gẫu vậy
Thật có ý nghĩa, giải tỏa áp lực thư giãn.” Phượng Quyên Di thoải mái thở một hơi: “Các ngươi không chê là tốt rồi, ta còn sợ các ngươi chê ta lải nhải đó chứ.” “Làm sao lại thế.” Đàm Mạt liếc mắt nhìn số dư còn lại trên hệ thống, khóe miệng lộ ra ý cười
Đây là sau khi hai vị nữ chính trong tiểu thuyết tình cảm cảm xúc ổn định đến nay, lần đầu tiên Đàm Mạt kiếm được tiền từ bát quái
Ròng rã hơn năm vạn
Đàm Mạt không nhịn được che miệng cười trộm
Nàng nghiêm túc nói với Phượng Quyên Di: “Về sau công việc trọng điểm của ngươi nên chuyển sang thu thập các loại bát quái, sau đó đến kể cho ta nghe
Quản gia làm việc ta sẽ tìm những người khác, tiền lương gấp đôi.” “Oa
Còn có loại công việc này.” Phượng Quyên Di mắt sáng rực: “Tạ ơn Mạt.” Lâm Du cảm thán: “Thật tốt, mọi người đều tìm được phương hướng cuộc sống, riêng ta còn không biết về sau muốn làm gì, không có manh mối
Nếu như công việc của ta cũng giống như trò chuyện bát quái thì tốt.” Lấy bát quái mà sống, Đàm Mạt không nhịn được khóe miệng nhếch lên, nàng thật cảm thấy mình là kẻ may mắn.