[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thân thể tiểu nữ hài từ từ phồng lên, sau khi nàng giãy giụa mà không thể thoát khỏi được Lộc Duy, hắn liền dứt khoát đẩy nàng vào bên trong bậc thang
Nàng thiếu mất nấc thang, vậy chỉ có thể dùng thân thể của mình để thế vào nấc thang ấy, hì hì
Nhưng Lộc Duy nghĩ hoàn toàn khác với nàng
Lộc Duy thở dài một hơi, rồi lại đi xuống, “Ta dẫn ngươi đếm lại một lần nữa.”
Tiểu nữ hài cười tươi rói nói: “Được thôi!” Đây là những nấc thang sống do nàng khống chế, số nàng báo mới là câu trả lời chính xác, Lộc Duy có đếm thêm mấy lần cũng vô dụng
Cầu thang đã trải qua sự biến hóa vô hình ngay khi Lộc Duy bước đến điểm cuối cùng, tấm thảm đẹp đẽ và phức tạp trải trên bậc thang tạo nên một cảm giác hoang mang: Ta thật sự đếm đúng rồi sao
“Mười bảy..
Đến!” Lộc Duy nói, trong sự kinh ngạc của tiểu nữ hài
Dù có nói toạc móng heo thì đây cũng là bậc thang thứ 17, Lộc Duy có thể đếm sai sao
Điều đó tuyệt đối không thể nào xảy ra
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cơ thể trương phồng của tiểu nữ hài lập tức xẹp về nguyên hình, giống như một quả bong bóng bị xì hơi
Nàng đã mất đi quyền hạn săn giết Lộc Duy
Nhưng hiện tại, điều tiểu nữ hài quan tâm nhất không phải là liệu nàng có thể biến Lộc Duy thành nấc thang hay không, mà là, đây không phải là bậc thang của nàng sao
Chuyện gì đang xảy ra vậy
Nàng rõ ràng đã khống chế bậc thang thứ 18, tại sao lại có bậc thang thứ 17
Mất đi khả năng khống chế bậc thang, đối với tiểu nữ hài mà nói, là chuyện tồi tệ nhất
Nhìn dáng vẻ bị đả kích của nàng, Lộc Duy đại khái có thể hiểu được tâm trạng của nàng một chút, an ủi vỗ vỗ đầu nàng, “Tính sai lúc này không sao
Điều quan trọng là, ngươi phải học!” Đây chính là lý do hắn hỏi tuổi của tiểu nữ hài
Hắn cảm thấy tiểu nữ hài cũng đã đến tuổi nên vào tiểu học
Một đứa trẻ học tiểu học mà ngay cả hai mươi con số cũng không đếm rõ ràng, chẳng phải là đáng lo lắng sao
Lộc Duy không chắc chắn lắm
Bởi vì chính hắn cũng chưa từng được giáo dục chính quy, không rõ lắm về trình độ ứng với các giai đoạn khác nhau
Tiểu nữ hài kinh hãi nhìn hắn: để một dị thường đi học, đây là loại ma quỷ gì vậy
Nàng rất muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Lộc Duy ngay lập tức, nhưng dưới bàn tay tưởng chừng như ôn nhu kia, nàng không thể nhúc nhích được
“Không, ta không muốn đi học!” Nàng chỉ có thể giãy giụa nói, còn dùng ánh mắt ra hiệu cho đám đồng bọn mau tới cứu nàng
Thế nhưng, tình hình hiện trường là, không chỉ các người chơi trợn mắt há hốc mồm, mà ngay cả các tiểu quỷ khác cũng không biết phải làm sao
Lúc này, mọi người có thể phát hiện, giữa người và quỷ quái cũng có thể nảy sinh cộng minh: Có thể làm như vậy sao
Việc này không phải là quá đáng rồi ư?
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Các tiểu quỷ tự nhiên cảm nhận được tín hiệu cầu cứu của đồng bạn, nhưng ngay cả tiểu nữ hài đang nắm trong tay nấc thang, ở chính sân nhà của mình cũng không thắng được Lộc Duy
Gia hỏa này quá tà môn, không ai muốn ngay lúc này chịu chết
Cho nên, không có một ai tiến lên, các tiểu quỷ còn lặng lẽ kéo dài khoảng cách với hai người trên bậc thang
Lộc Duy kiên nhẫn hỏi: “Vậy ngươi có thể nói cho ta biết không, vì sao không muốn đi học?” Hắn lải nhải nói “Không đi học, về sau sẽ giống như ta, trải qua rất vất vả.” Mặc dù hắn có tự học qua, nhưng không có văn bằng chính quy, rất khó tìm được công việc tốt
Xã hội này thế nhưng là rất tàn khốc rồi
Chính hắn đã chịu thiệt thòi qua, càng không muốn để cho người khác đi theo vết xe đổ của mình
Giấc ngủ mộng lúc trước, suýt chút nữa khiến Lộc Duy quên mất điều rất quan trọng: Hôm nay đã là thứ hai rồi
Bởi vì hắn được nghỉ vào sáng nay nên mới đi ra ngoài chơi
Mà những đứa trẻ này, vốn dĩ nên là đang đi học mới phải
Tiểu nữ hài bị nhắc đến đau đầu, sụp đổ, thậm chí muốn cùng quy vô tận
Đây là loại hình phạt kiểu mới nào vậy
Để Lộc Duy im miệng, cũng để giảm bớt một chút nỗi thống khổ của mình, nàng hào hào nói: “Chúng ta không thể đi học
Chúng ta không thể rời khỏi nơi này!” Đây không phải là chuyện rõ rành rành sao
Chỉ khi rời khỏi [Ác Mộng Trò Chơi], giáng lâm hiện thực, bọn hắn mới xem như có được tự do thật sự
Đương nhiên, đến hiện thực, quái vật đứng đắn có đi đến trường không
Vậy khẳng định là không biết
Nàng nói chính là tự do săn mồi
Nếu không, có người chơi đến hay không, đến mấy người chơi, đều không phải là chuyện bọn hắn có thể khống chế
Bọn hắn nghe nói, có một con rối đồ chơi sau khi đến hiện thực thì có thể uy phong
Con rối kia còn nói với bọn hắn, về sau nên xưng hô hắn là thần minh
Nếu là lạc viên của bọn hắn có thể mở ra hiện thực đi, vậy nhất định có thể buổi diễn bạo mãn
Bọn hắn cũng đã nghĩ không ít biện pháp, mới tạo ra phương thức mời chào loại kết nối virus này, chính là vì thu hút càng nhiều người tiến vào, sớm ngày giáng lâm hiện thực
Ai ngờ lần đầu tiên thao tác như thế, liền mời tới một ôn thần
Lộc Duy rơi vào trầm tư
Hắn cũng không cảm thấy việc những đứa trẻ này không cách nào đi ra ngoài rất kỳ quái
Khi hắn ở bệnh viện tâm thần, không phải cũng không thể đi ra ngoài sao
Bọn hắn hẳn là cũng có bí mật riêng của mình đi
Nếu là có vấn đề, ngươi nhìn mấy người trưởng thành dưới thềm khán đài đâu, bọn hắn đều không có cảm thấy loại tình huống này không đúng
Hoàn cảnh tương tự với Lộc Duy trước kia, khiến hắn càng muốn giúp đỡ, “Ta có thể làm chút gì đây?”
Tiểu nữ hài nghe giọng điệu chân thành của hắn, trong lòng hừ lạnh: Ngươi nghĩ là làm chút gì đó để tra tấn ta đi
Nhưng tiểu nữ hài rất nhanh phát hiện, vẻ mặt Lộc Duy không giống giả mạo
Mà lại, nghĩ kỹ lại, hắn rất mạnh, nhưng ngoại trừ tinh thần tra tấn ra, thì không hề làm tổn thương nàng
Gia hỏa này, có bị bệnh không
Có phải là cho rằng bọn họ những quái vật này đọc sách, liền thành người không
Khuyên quái vật hoàn lương, thật đáng cười
Nghĩ như vậy, con ngươi tiểu nữ hài đảo một vòng, tạm thời buông xuống sự e ngại đối với Lộc Duy, ngọt ngào nói: “Tỷ tỷ, ngươi muốn giúp chúng ta lời nói, vậy thì mời chúng ta ăn cái gì đi, chúng ta rất đói rất đói...” Nếu như “thiện lương” như thế, vậy tỷ tỷ ngươi nhất định không để ý cắt thịt của mình đút chúng ta đi
Hoặc là, giúp chúng ta săn giết những người khác cũng được a
Tiểu nữ hài lại cúi đầu xuống, che giấu đi ánh sáng xanh tham lam trong mắt mình
Chỉ cần Lộc Duy dám thuận lời này đáp ứng, quy tắc liền sẽ khiến hắn phải trả giá đắt, cưỡng chế để hắn thực hiện lời hứa
Lộc Duy quá sợ hãi, “Cái gì
Các ngươi sẽ còn đói bụng sao
Các ngươi bình thường đều ăn chút gì?” Đồ ăn trong bệnh viện tâm thần có ngon hay không thì không nói, nhưng bao ăn no
Tiểu nữ hài lau đi nước mắt không tồn tại, “Các ngươi đến lạc viên, chúng ta mới có thể lấp đầy cái bụng.”
                                                                    
                
                