Đánh giá: 10/10
từ 8518
lượt
[Tình tiết chính + hiện đại huyền huyễn + Sơn Hải Kinh + thần thoại hỗn loạn]
Sau một cú đập đầu, Khương Di Quang phát hiện thế giới mình đang sống thực chất chỉ là một cuốn tiểu thuyết. Mà bi kịch là: nữ chính của truyện – Phó Quyến, lại chính là "đóa hoa cao lãnh" mà nàng thầm thương trộm nhớ, và hiện đang bị nàng lấy danh nghĩa chăm sóc để giữ lại bên cạnh.
Theo cốt truyện tương lai, Phó Quyến dần khôi phục vận khí và trở lại đỉnh cao, còn Khương Di Quang – một kẻ si tình điên loạn – sẽ ngã xuống Quỷ khốc cốc và bị ác quỷ nuốt chửng, trong khi Phó Quyến chỉ có thể đứng nhìn bất lực.
Khi đang lưỡng lự giữa việc buông tay luôn cho xong hay quyết tâm cày điểm hảo cảm của nữ chính, thì hệ thống tình ái bỗng nhiên kích hoạt.
【Ting! Phát hiện trạng thái Phó Quyến không tốt, ký chủ có thể chọn:
A. Đỡ Phó Quyến vừa ngã trong hành lang, xoa đầu một cái – (thưởng: một câu “666”)
B. Chạy nước rút 100m, bế ngang nàng đến bác sĩ tại gia – (thưởng: -1 điểm mị lực)
C. Vờ như không thấy – (thưởng: +1 điểm thể lực)】
Khương Di Quang: “???” Đây là hệ thống cản trở yêu đương chứ không phải hệ thống tình yêu!
Bị bóp nghẹt mọi con đường theo đuổi nữ chính, nàng đành phải tự mình mạnh mẽ lên. Nhưng trớ trêu thay, khi nàng dần rời xa Phó Quyến, thì chính Phó Quyến lại trở nên thân thiết hơn với nàng, còn ra mặt chặn hết đào hoa bên cạnh nàng.
Khương Di Quang: “…Ta không làm kẻ mê tình nữa, được chưa?!”
Phó Quyến, năm mười lăm tuổi cha mẹ gặp thảm họa qua đời. Nàng – vốn được kỳ vọng sẽ trở thành người đứng đầu huyền môn – cũng bị tàn phế đôi chân, suốt mấy năm chỉ có thể ngồi xe lăn, sống trong thương hại và khinh thường của người đời.
Nỗi đau lớn nhất với nàng không phải thể xác, mà là sự cô lập, sự tủi nhục trong ánh nhìn thương hại.
Chỉ có Khương Di Quang, từ đầu đến cuối đều đối xử với nàng như một người bình thường. Khi nàng rơi xuống đáy, Khương Di Quang không dang tay cứu giúp, chỉ bình tĩnh chờ nàng tự đứng lên. Khi nàng lấy lại hào quang năm xưa, Khương Di Quang cũng chỉ lặng lẽ đứng giữa biển người, nhìn nàng từ xa, như chẳng còn liên quan gì.
…Phải rất lâu sau, Phó Quyến mới hiểu mình thật sự muốn gì.
Nàng muốn:
giữa muôn người vây quanh, bước đi qua bậc thang dài dằng dặc của thiên đình, để hôn lên đôi mắt đẹp nhất thế gian ấy.