Chương 88: Xổ số của giới tu chân
Mạc Hải Trần vô duyên vô cớ được trọng thưởng
Hoàng Thường Uyên chính mình cực khổ bôn ba lại chẳng mò được cái gì
Mà lại rất nhanh lại có việc phải làm
Cứ tăng ca không ngừng như vậy, lại chẳng có chỗ tốt nào, đổi lại là ai cũng sẽ có chút ấm ức
Hoàng Thường Uyên không có lá gan đem sự bất mãn này biểu hiện ra ngoài
Cứ việc Hoàng Thường Uyên lễ nghĩa chu đáo
Nhưng vào ngày đại công cáo thành lại không hề phấn khởi đã nói rõ thái độ
“Tô tông chủ, chẳng lẽ thật sự làm theo lời ngươi nói trước đó sao?” “Thật sự biến “bạo loạn chi địa” thành lạc thổ?” Hoàng Thường Uyên không chắc Tô Mặc có làm thật hay không
So với việc tự mình suy đoán, gia tăng rủi ro sai lầm, thì chẳng bằng hỏi thẳng bây giờ
“Ta nói chưa đủ rõ ràng sao
Đây là lời hứa, ta đương nhiên sẽ thực hiện.” Tô Mặc không định úp mở đoán mò
“Cái này...” Hoàng Thường Uyên không tin tưởng lắm
Nào có đạo lý không ăn miếng thịt mỡ đã nhét vào tận miệng
Hai tòa chủ đảo đều là do Linh Hoa Tông âm thầm giở trò, người khác cũng rất khó bắt được thóp
“Vậy có phải điều đó có nghĩa là, Tô tông chủ ngươi có thể buông tha ta không?” ““Bạo loạn chi địa” cũng mất rồi, ta còn làm mấy chuyện đó làm gì nữa.” Hoàng Thường Uyên tưởng lầm rằng mình không cần phải làm những công việc bẩn thỉu kia nữa
“Ngươi không thật sự cho rằng sau khi nghiệp vụ vốn có ở nơi này bị hủy bỏ, thì sẽ không còn loại chuyện này nữa chứ?” Tô Mặc ở Lam Tinh quê nhà, đã dùng hết toàn lực quét sạch tệ nạn ma túy
Vậy mà vẫn không ngừng có kẻ phạm tội mạo hiểm, ranh giới cuối cùng liên tục bị đột phá
Xã hội văn minh còn như vậy, huống chi là thế giới tu chân dã man này
Cũng may là thế giới này dã man, Tô Mặc không cần tuân thủ quá nhiều quy tắc, dùng vũ lực cũng thuận tiện hơn
Nếu không thì chuyện như đem quân đến vùng cực bắc của giới tu chân căn bản không có khả năng xảy ra
“Bọn người Lưu Thư Mạch trọng thương bỏ trốn, trở ngại trên con đường này, ta đều đã thay ngươi dọn dẹp sạch sẽ.” “Sau này chỉ cần ngươi cần, ta cũng có thể cung cấp vũ lực hỗ trợ.” “Ngươi không chỉ tiếp tục làm, mà còn phải tăng cường độ lên!” Tô Mặc chưa bao giờ có ý định buông tha công cụ hình người Hoàng Thường Uyên này, liền nói tiếp
“Bỏ qua món hời béo bở là “bạo loạn chi địa” mà không vớt, mấy việc vụn vặt lẻ tẻ ở Thương Lan Châu cũng chẳng có ý nghĩa gì a.” Hoàng Thường Uyên vẫn vô cùng hy vọng có thể tháo bỏ sợi dây xích mà Tô Mặc đã buộc lên người hắn
“Trước mắt để ngươi vào cuộc, khống chế hết những thứ vụn vặt lẻ tẻ này, hơn nữa còn phải khiến chúng luôn duy trì trạng thái rải rác đó.” Tô Mặc đã nói rất rõ ràng
Hoàng Thường Uyên cũng không phải kẻ ngu dốt
Chỉ là bỏ tiền bỏ sức làm công việc bẩn thỉu, xong việc lại chỉ kiếm được có vậy
Coi như đây là thức ăn cho chó thì cũng không ít đến thế
Hoàng Thường Uyên nói nhiều như vậy thật ra là muốn tìm lý do để từ chối không làm
Tô Mặc phát hiện tâm tư của Hoàng Thường Uyên
“Chẳng phải là sợ ta bạc đãi ngươi sao
Ta bạc đãi người làm việc cho ta bao giờ?” “Tòa Địa Tạng đảo kia nói là cho Mạc Hải Trần, nhưng cũng là vì tránh hiềm nghi mới giao cho hắn.” “Chờ sau này vận hành thực tế, vẫn phải nghe theo ngươi, ta tin Mạc Hải Trần cũng sẽ không không nghe lời.”
Địa Tạng đảo
Nghe theo ta
Sao không nói sớm
Hoàng Thường Uyên lập tức có động lực
Thức ăn cho chó đã nhét no căng
Đương nhiên sẽ không kháng cự xích chó
“Đa tạ Tô tông chủ
Nguyện ra sức trâu ngựa
Nhất định sẽ dốc lòng báo đáp!” Một tòa chủ đảo, chỉ xử lý chút chuyện giao thương thôi, cũng có thể kiếm được không ít
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Ta sẽ phái Âu Dương trưởng lão phụ trách giám sát ngươi, không cho phép ngươi tự ý khuếch trương một số nghiệp vụ, tất cả phải làm theo lời ta.” Tô Mặc chuẩn bị để kẻ đứng đầu thế giới ngầm ở Thương Lan Châu này đổi từ Ma Đạo thành nhân vật chính đạo
Để phòng ngừa Hoàng Thường Uyên bị lợi ích mê hoặc
Tô Mặc biết phải dùng lợi ích lớn hơn để trói buộc tâm tư của Hoàng Thường Uyên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Dốc sức làm mấy thứ này không có tiền đồ đâu, ta có phương án tốt hơn.” Nắm giữ quyền lực như vậy, Tô Mặc có thể lựa chọn phương thức có lợi hơn cho tông môn
“Mấy món kia kiếm được bao nhiêu linh thạch chứ
Ta muốn làm xổ số hợp pháp hợp quy!” “Một tờ vé số chỉ cần chưa đến nửa viên linh thạch hạ phẩm, nhưng sau khi trúng thưởng, thì có thể nhận được mức thưởng hàng ngàn vạn linh thạch!” Tô Mặc thao thao bất tuyệt, nhưng Hoàng Thường Uyên lại không nghe hiểu
Giới tu chân cũng không có khái niệm xổ số này
Hoàng Thường Uyên không hiểu cũng là bình thường
“Ngươi cứ coi nó như trò đoán chữ hoa, đoán chữ hoa thì ngươi hiểu chứ?” Hoàng Thường Uyên xuất thân nghèo khổ
Trước khi hắn phát tích, những việc khổ sai ít béo bở đều giao cho những kẻ không có bối cảnh như hắn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Những chuyện ít béo bở thường diễn ra nhiều ở chốn phàm tục
Trong ấn tượng của Hoàng Thường Uyên
Ở rất nhiều thôn xóm, tiểu trấn, sẽ có người bày một sạp hàng nhỏ
Khá hơn một chút thì tồn tại dưới hình thức một cửa hàng
Người chủ sẽ đưa ra một câu hoặc một bài thơ, để mọi người đoán chữ
Mọi người đoán chữ gì đều được ghi lại trên phiếu
Hôm sau công bố đáp án, ai đoán trúng thì có thể chia tiền thưởng
Nhưng nếu phần lớn người đều đoán trúng, chẳng phải người bán sẽ lỗ vốn sao
Mà loại làm ăn này thì người bán luôn chắc chắn có lãi không lỗ
Lần này ít người trúng thì chia nhiều
Nhiều người trúng thì chia ít
Số tiền được chia ra là 30% tổng số tiền bán vé
Điểm khác biệt rõ ràng giữa xổ số và đoán chữ hoa là, xổ số để người ta đoán một dãy số
“Cái này thì ta rõ rồi, có điều ta chưa từng thấy ông chủ sạp đoán chữ hoa nào phát đại tài cả.” Hoàng Thường Uyên nói thật
Bất kể là thôn nhỏ hay trấn lớn, những ông chủ sạp đoán chữ này nhiều nhất chỉ có thể nói là khá giả, rất khó nói là phú giáp một phương
“Nhưng nay đã khác xưa, những sạp đoán chữ kia vì khó khăn trong việc điều phối chung, phạm vi bán vé chỉ có thể giới hạn trong một thôn, một trấn.” “Giống như vùng Nam Địa gập ghềnh của Thương Lan Châu, thành trấn bị chia cắt nghiêm trọng, thậm chí hai thôn trấn cách nhau không xa mà tiếng địa phương đã khác nhau.” “Hiện nay điện thoại của Linh Hoa Tông ta đã vượt qua sự trói buộc của không gian.” “Khiến cho tất cả mọi người đều có khả năng liên hệ với nhau, cũng tức là mọi người đều có khả năng mua được xổ số của cùng một nhà.” Tô Mặc tận dụng triệt để đặc tính “kết nối mạng” này
“Vậy mức giá này có phải quá thấp không
Định giá cao một chút, ta thấy sẽ kiếm được nhiều hơn.” Hoàng Thường Uyên lại có thắc mắc
“Chỉ có thể thấp hơn mức giá này, chứ không thể cao hơn.” “Phải cố gắng làm cho người mua vé cảm thấy khoản này chỉ là chín trâu mất sợi lông, có thể kiếm tiền từ đại đa số mọi người mới là cách làm ăn tốt, cái này tốt hơn nhiều so với việc l·i·ế·m m·á·u tr·ê·n lưỡi đ·a·o.” “Nửa viên linh thạch thì ít thật, nhưng nếu số lượng cơ sở là mấy trăm vạn, thậm chí mấy ngàn vạn thì sao?” “Tính tổng lại, kiếm được còn nhiều hơn thu nhập cả năm của một tông môn.” “Loại hình kinh doanh này đầu tư cực nhỏ, lại mang đến hy vọng, còn có chút tính chất cờ bạc, nhưng tác hại lại không lớn, là thứ dễ khiến người ta mê muội nhất.” Tô Mặc lại nói một tràng lưu loát
“Việc này nhất định cần nền tảng Đẩu Tiên để quảng bá đúng không?” “Đây đều là những thứ bên ngoài, liên quan gì đến việc làm ăn của ta.” Xổ số đúng là có thể kiếm được rất nhiều linh thạch
Nhưng nếu không liên quan đến mình, thì cũng chẳng hứng thú gì với thứ này
“Đương nhiên là có quan hệ, hơn nữa không có ngươi ngấm ngầm ra tay thì còn không được
Linh Hoa Tông ta không thể đứng ra làm việc này, dù công khai hay bí mật.” “Ta muốn dân chúng chỉ có một lựa chọn là mua xổ số, cho dù muốn đoán chữ hoa, cũng phải đoán trên điện thoại di động của ta.” Nói đơn giản, Tô Mặc muốn độc quyền
Không thể đạt được độc quyền thì sẽ kiếm ít đi không ít linh thạch
“Tô tông chủ muốn ta ngầm phái người đi dẹp bỏ mấy cái sạp kia sao
Tê..
Tô tông chủ thật đúng là kiêu hùng.” Tô Mặc nghiêm khắc với Hoàng Thường Uyên
Hoàng Thường Uyên bất giác cho rằng Tô Mặc cũng là kẻ vô cùng tàn nhẫn.