Lại một lần nữa...
đ·á·n·h m·ấ·t
Chỉ trách bản thân không có chút sức lực để đấu tranh, cô từ từ nhắm mắt buông thả, cứ vậy để hắn làm những gì hắn muốn
Sau khi giày vò một lúc lâu, bị Cung Âu vác tr·ê·n vai khiến cô thu hút biết bao ánh mắt tò mò
Sau tất cả vẫn là vô nhân phẩm
"Bịch"
Quay lại phòng b·ệ·n·h riêng của hắn, hắn ném cô xuống g·i·ư·ờ·n·g, cô ở trên g·i·ư·ờ·n·g đó và đ·ậ·p mạnh c·ứ·n·g môi trên không thể h·é·t lên đau đớn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cung Âu đứng đó nhìn chằm chằm vào cuối g·i·ư·ờ·n·g nơi cô ngồi, quần áo xộc xệch
Hắn đưa tay ra khẽ chạm vào mái tóc dài, dày và rối bù của cô
Mắt cô rũ xuống, sâu thẳm tựa như không đáy, hai mắt vẫn đỏ hoe nhưng không rơi lấy một giọt nước mắt nào, quật cường mà ngạo nghễ vô cùng
Cung Âu vô tình bắt gặp hoàn cảnh ấy
Hắn quay lưng lại với cô, bàn tay khẽ đưa xuống chạm n·g·ự·c, một cảm giác vẫn là bồn chồn đến khó tả
Là lần đầu tiên hắn có cảm giác này với một cô gái....
Rõ ràng là tức tới muốn g·i·ế·t c·h·ế·t cô a~, vậy mà một câu mắng cũng không thốt ra được
Thế nhưng đây chẳng phải dấu hiệu tốt lành gì
" c·h·ế·t tiệt
" Cung Âu đá một cái vào chân ghế sofa, thầm nguyền rủa
Thì Tiểu Niệm giống như khúc gỗ ngồi trên g·i·ư·ờ·n·g, nghe tiếng động lông mi dài ươn ướt khẽ r·u·n, cô ngẩng mặt lên nhìn về phía có một chàng trai đang đứng giữa phòng, ánh mắt sâu thẳm, khó lường
"Làm người con gái của ta
Hắn lên tiếng nói, không phải một câu hỏi mà là m·ệ·n·h lệnh
Hắn đứng ở đó, giống như một vị vương giả ngạo nghễ khắp t·h·i·ê·n hạ
"..
Lại nữa
Làm khó cô còn chưa đủ hay sao
"Có nghe ta nói không
t·r·ả lời
Trước sự im lặng của cô Cung Âu tức giận tước một cước vào chân g·i·ư·ờ·n·g
Nữ nhân của hắn trước nay đều là "hàng tốt" mà thuộc hạ chuẩn bị cho hắn, khi nào cần hắn năm lần bảy lượt tự mình tới tìm
"Hãy tìm chứng cứ thuyết phục ta đi
Nói gì mà tìm chứng cứ, cô tìm xong hắn liền p·h·á hoại, không ngừng p·h·á hoại
Không chỉ p·h·á hoại hắn còn ở trong phòng b·ệ·n·h, làm cho cô........
Nghĩ tới cái g·i·ư·ờ·n·g b·ệ·n·h nhỏ hẹp vừa rồi, Thời Tiểu Niệm cảm thấy thật tức cười, vừa đỏ mặt mà cười nhạo: "Đã không định tha cho ta, vậy anh đùa giỡn nhiều trò như thế làm cái gì
Thà nhanh nhanh g·i·ế·t c·h·ế·t ta đi
Mấy chữ cuối cô từng từ, từng từ nói ra
"..
Cung Âu ngạc nhiên, con ngươi bất động Cô nói cái gì
Bảo hắn g·i·ế·t c·h·ế·t cô, lại muốn c·h·ế·t đi cho xong chuyện
Không phải muốn cô ta một lần nữa thôi sao, k·í·c·h· đ·ộ·n·g như vậy là đang giả ngây thơ, thuần khiết
Hắn lần đầu tiên đến cả một đứa con gái cũng nhìn không thấu."Cung tiên sinh, g·i·ế·t ta đi
Cô tiếp tục nói
"..
"Cung tiên..
"Câm miệng
Ngươi mà nói lại lần nữa ta thực sự g·i·ế·t c·h·ế·t ngươi
Cung Âu sắc mặt thật sự khó coi, gầm nhẹ một câu rồi xoay người bước ra khỏi cửa, nặng nề đóng sầm cửa lại
Hắn vừa đi ra ngoài, Phong Đức đang đứng chờ bên ngoài khoanh tay, hơi ngẩng đầu "t·h·iếu gia
Cung Âu sắc mặt băng lãnh đi đến một bên, tùy ý mà đ·ạ·p tung một cánh cửa đi vào.........
"t·h·iếu gia, nên truyền dịch rồi"
Quản gia Phong Đức th·e·o s·á·t nhắc nhở hắn
"Không cần
Cung Âu trầm giọng nói, đi đi lại lại trong phòng, khuôn mặt anh tuấn có nét giận dữ
Phong Đức thân mang bổn ph·ậ·n quản gia, an tĩnh đứng đó, chờ đợi sự phân phó từ ông chủ
Cung Âu ở trong phòng đi tới đi lui, chân dài sải những bước rất rộng
Bước tới bước lui...
Đột nhiên Cung Âu nhìn về phía Phong Đức, ngón tay thon dài s·ờ s·ờ lên mặt: "Phong Đức, ta có phải x·ấ·u lắm hay không
Phong Đức sửng sốt một sốt một hồi, t·h·iếu gia như vậy là bị làm sao vậy
"t·h·iếu gia là người anh tuấn nhất trong Cung gia, chính là dù không trong ngành giải trí nhưng cũng không phải ai muốn là có thể bì được
Phong Đức nói
Đây là sự thật
Nhiều năm trước có lưu truyền một câu nói, Cung gia có xuất hiện mĩ nam
Đến thời điểm này, dung mạo của t·h·iếu gia đây lại không có một chút tì vết nào, là nhất trong nhất, ai còn dám nghi ngờ dung mạo của hắn chứ
"Vậy là ta không có tiền
Cung Âu hỏi
"t·h·iếu gia chính là người nhiều tiền nhất thế giới
Cung Âu mà nói không có tiền thì còn người nói có nữa sao
"Cô gái kia chán gh·é·t ta
Có c·h·ế·t cũng không muốn ta ngủ cùng
Ta kém cỏi tới như vậy sao
Có tiền, lại anh tuấn cô ta còn chướng mắt
Cung Âu đá ngã một cái ghế, sắc mặt âm trầm
Thời Tiểu Niệm đáng c·h·ế·t, cô có biết hay không bao nhiêu nữ nhân nhân bám th·e·o hắn, cô thì sau khi đụng phải hắn là liền muốn c·h·ế·t, muốn c·h·ế·t...
"Ặc
t·h·iếu gia là nói........
Thời tiểu thư
Phong Đức dò hỏi, nghĩ kĩ lại nói, "Tôi thấy Thời tiểu thư không giống mấy kẻ có tâm cơ trèo cao, bằng không cô ta đã chấp nhận ngay làm vợ, đem theo con ở lại bên cạnh t·h·iếu gia rồi
"Nhưng cho đến bây giờ, Thời Tiểu Niệm đều kiên định nói chứ từng có thai chưa từng sinh con cho t·h·iếu gia
"Ta biết!"Cung Âu lạnh lùng nói
Đến Phong Đức còn biết thì sao hắn có thể không chứ
Thời Tiểu Niệm nếu như là muốn ở bên cạnh hắn trèo cao thì hắn cho cô cơ hội đáng ra phải chớp lấy mới đúng
Cô ta đến cùng là muốn cái gì
"Tôi đang tìm chứng cứ, Cung Âu, chờ khi tôi có thể chứng minh chính mình chưa từng có thai, hy vọng anh đừng làm phiền cuộc s·ố·n·g của tôi nữa"
Hắn nhớ tới lời cô nói
Thì ra cái cô muốn chính là tự do
Ánh mắt Cung Âu bỗng nhiên r·u·n sợ, lạnh nhạt nói, "Mau tìm luật sư tới đây
"Vâng, t·h·iếu gia
Phong Đức không rõ hắn muốn làm gì, nhưng vẫn cung kính lĩnh m·ệ·n·h
"..
Cung Âu đứng ở chỗ đó, tay ấn đè lên l·ồ·ng n·g·ự·c, trong con ngươi đen là lời thề tất cả hắn sẽ đoạt lại
Thời Tiểu Niệm cô gái này......
hắn nhất định phải có
Muốn hắn không làm phiền cuộc s·ố·n·g của cô nữa ư, nằm mơ
Trong phòng b·ệ·n·h vip xa hoa, Thời Tiểu Niệm vẫn còn ngồi tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g, hai chân ẩn ẩn đau, đành cố chịu đựng đau đớn bước xuống g·i·ư·ờ·n·g để đi mở cửa
Cửa bị khóa lại rồi
Không cách nào mở được
Hắn lại đem cô nhốt ở đây
Cô dựa cả thân mình vào cửa, trong mắt hiện lên tia tuyệt vọng, Cung Âu là một người nóng nảy dễ dàng tức giận, việc nhỏ đến đâu hắn cũng có thể n·ổi trận lôi đình
Nói chi hôm nay cô đã t·á·t hắn một cái
Thật đúng là trèo lên đầu hổ mà làm càn
Có thể hay không hắn lại p·h·ái người vứt cô vào rừng sâu để cô tự sinh tự diệt
Đại khái là khoảng hai tiếng sau, cửa bị đẩy mở từ bên ngoài, tiến vào không phải Cung Âu, mà là quản gia Phong Đức có khuôn mặt hiền lành
"Thời tiểu thư
Phong Đức cười tủm tỉm đi về phía cô
"Hắn ta nghĩ ra cách g·i·ế·t tôi rồi à
Thời Tiểu Niệm ngồi ở tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g hỏi, hốc mắt hồng hồng, mà thanh âm lại như nước nhẹ nhàng bình thản
Phong Đức cười cười lắc đầu, giơ cặp văn kiện trong tay lên, "t·h·iếu gia bảo tôi tới cùng Thời tiểu thư bàn một vụ giao dịch
"Giao dịch
"Là như vậy, t·h·iếu gia nguyện ý cho cô vô hạn thời gian đi tìm chứng cứ chứng minh bản thân trong sạch, nhưng trong thời gian đó, cô phải trở thành người của t·h·iếu gia
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Phong Đức nói
"..
"Một khi cô chứng minh chính mình trong sạch, hoặc là giao ra đứa con sinh cho t·h·iếu gia, t·h·iếu gia sẽ đồng ý cho cô rời khỏi, thả cô tự do
"Tôi không đồng ý
Thời Tiểu Niệm nghĩ cũng không vần nghĩ, mà đã t·r·ả lời
Nàng không tin tưởng Cung Âu.Hắn chính là kẻ nóng nảy cố chấp ngông c·u·ồ·n·g, làm sao cô dám tin tưởng đây
Phong Đức mỉm cười, không vội không vàng mà nói tiếp, "Thời tiểu thư, cô đừng vội đưa ra kết luận, kỳ thật đối với cô mà nói thì đây là một giao dịch có lợi
".....
Cô lắng nghe
"Nữ nhân bên cạnh t·h·iếu gia rất nhiều, ngài mặc dù có chướng ngại về nhân cách, nhưng tôi chưa từng thấy ngài day dưa không đ·ứ·t với một người phụ nữ tr·ê·n một tháng
Phong Đức lý trí phân tích
"..
Thời Tiểu Niệm trầm mặc lắng nghe
"t·h·iếu gia từ đó giờ vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, nên đã quen với việc muốn gì được đó, nếu giờ cô phản kích, n·g·ư·ợ·c lại kích t·h·í·c·h ngài ấy muốn cướp đoạt
Như vậy, đối với Thời tiểu thư n·g·ư·ợ·c lại bất lợi đi
Phong Đức nói, "Cô rất muốn có tự do mà, không phải sao
"......
Tự do, hiện tại là điểm yếu của cô
Nên khi Thời Tiểu Niệm nghe đến hai chữ này ngón tay không tự giác mà r·u·n rẩy
Đúng vậy, cô muốn s·ố·n·g, muốn tự do, tạm thời nhân nhượng vì lợi ích sau này tựa hồ là nước cờ tốt nhất
"Thời tiểu thư, có muốn có thêm chút thời gian để suy nghĩ không
Phong Đức ôn hòa hỏi
Thời Tiểu Niệm c·ắ·n môi, thật lâu sau, cô hỏi, "Tôi làm sao biết hắn có giữ lời hứa hay không
Nghe cô nói như vậy, Phong Đức liền biết cô đã có đáp án, cười nói, "Cái này thì tiểu thư yên tâm, t·h·iếu gia chưa từng thất hứa bao giờ, huống hồ còn có hiệp ước tr·ê·n tay
"Tôi cảm thấy hiệp ước đối với người như hắn không có giá trị gì
Thời Tiểu Niệm lãnh đạm nói
"t·h·iếu gia trước nay chưa từng dễ dãi ký tên, đây là quy củ của Cung gia
Bởi vậy, hiệp ước này tuyệt đối có giá trị
Phong Đức nói, chờ đợi đáp án của cô
Thời Tiểu Niệm nhìn vào cặp văn kiện màu đen kia
Đó là một phần hy vọng màu đen
Số m·ạ·n·g của cô tựa hồ luôn ở trong hy vọng mà t·r·ải qua, nuôi dưỡng dưới tình yêu bố mẹ như thế, Mộ t·h·i·ê·n Sơ làm bạn trai cũng như thế
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Không ngừng hy vọng, không ngừng hụt hẫng
Hay là thử thêm một lần
Lại thử một lần từ trong tay Cung Âu đoạt lấy tự do và hy vọng
Tựa hồ biết cô đang nghĩ cái gì, Phong Đức chọn trọng tâm nói, "Thời tiểu thư, có tia hy vọng thì nên tranh thủ, phải s·ố·n·g tiếp cô mới có thể biết giây tiếp th·e·o phong cảnh như thế nào
Phong cảnh
Thế giới của cô đã sớm không còn phong cảnh tươi đẹp gì rồi
Nhưng cô nh·ậ·n ra rằng, có một tia hy vọng liền đáng tranh thủ, cô rất muốn tự do, nhiều năm trước cô đã từng th·e·o đ·u·ổ·i Mộ t·h·i·ê·n Sơ và nó cũng chẳng đi tới đâu, thật sự cô chưa từng cảm nh·ậ·n được hai chữ "hạnh phúc
Hiện tại, cô rất muốn được quay về cuộc s·ố·n·g trước kia của mình
Về phần tự do này, đang nằm trong tay của người cao cao tại thượng kia, Cung Âu
"Được
Rất lâu sau, Thời Tiểu Niệm nghe thấy chính âm thanh của mình trong phòng b·ệ·n·h bắt đầu nói, "Chính là tôi có mấy yêu cầu
"Nói đi
"Tôi có thể trở thành người phụ nữ của hắn, nhưng hắn không thể ỷ mạnh h·i·ế·p yếu, không thể ép tôi làm những chuyện phục vụ dục vọng đ·i·ể·m c·u·ồ·n·g
Thời Tiểu Niệm nói điều kiện xong cảm thấy có chút khó chịu cô không phải cái gì cũng chịu được, hắn đứng ngoài cửa im lặng, nhưng thú tính đã đến đỉnh điểm, chắc sẽ khiến cô hãi hùng
"Không được
Một âm thanh bá đạo từ đâu truyền tới
Cung Âu mở cửa từ bên ngoài tiến gần lại, bất mãn nhìn về phía Phong Đức
"Cậu lại đàm p·h·án thỏa thuận lâu tới như vậy
Thật là vô dụng
Cho Phong Đức lui ra, hắn sẽ c·ắ·t tiền lương của quản gia này a~"Là do tôi, do tôi năng lực không đủ
Phong Đức cung kính cúi thấp đầu bước lui sang một bên Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt, lại nhìn về phía cửa, hắn vẫn đứng ở cửa nói khó nghe
"Thời Tiểu Niệm, cô chỉ có thể đưa ra một yêu cầu" Cung Âu nhìn về phía Tiểu Niệm, khuôn mặt lạnh lùng này không ai có thể so sánh n·ổi (là không ai bì n·ổi đích cao cao tại thượng), "Không thể đồng ý khoản này, tôi nói cái gì thì cô phải làm theo!"Bằng không hắn bắt cô làm nữ nhân của hắn làm cái gì
"Anh...
- Thời Tiểu Niệm tức giận
"Tôi không làm
Vừa dấy lên một chút hi vọng lại bị d·ậ·p tắt không còn chút tro t·à·n
Hắn thật sự có thể khiến cô cảm thấy tức giận
"Không làm, xem tôi làm gì cô!"