Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 1242: Chưa từng hối hận




Chương 1242: Chưa từng hối hận
Phục Hi mỉm cười, biểu lộ có thể gọi là cấp ba điểm, ba phần khinh thường, ba phần đùa bỡn, ba phần khinh miệt, còn có một điểm hững hờ, khiến Vệ Uyên cảm thấy nắm đấm của mình có chút cứng rắn, rất muốn trực tiếp túm cổ áo cái tên cặn bã này, kéo xuống rồi đấm đá tới tấp
Vệ Uyên cảm thấy ngay cả Hiên Viên kiếm trong tay mình cũng phảng phất cảm nhận được tâm tình của người cầm kiếm lúc này
Dù là trong vỏ, nó vẫn phát ra từng đợt kiếm reo
Vệ Uyên hoàn hảo tay phải rút Hiên Viên kiếm lên, nắm chặt trong tay, ngón cái đỡ lấy chuôi kiếm, khiến thanh thần kiếm này chậm rãi rời khỏi vỏ một tấc, lộ ra khí phong duệ lành lạnh, tựa như có thể chém vào đầu Phục Hi bất cứ lúc nào
Đạo nhân tóc đen mang theo ý cười nói: "A, xin lỗi, ta vừa nãy không nghe rõ
"Ngươi nói gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trong vòng ba bước, đối mặt với một trong những cường giả am hiểu sát phạt nhất hiện tại
Phục Hi rơi vào trầm tư
Sau đó vẫn thản nhiên nói: "Kỳ thật cũng không phải không thể cân nhắc, nhưng rất tiếc, ta không có cách nào mang ngươi ra ngoài..
Thậm chí ngay cả ta cũng chỉ có thể vào thêm hai ba lần mà thôi
Lần này, sắc mặt Vệ Uyên thật sự có chút thay đổi
Phục Hi giơ ngón tay chỉ Vệ Uyên, rồi lại chỉ xuống phía dưới nơi đại kiếp lớn, thần sắc trịnh trọng nói:
"Tựa như hai loại lực lượng hô ứng lẫn nhau, bản thân ngươi đã mang trong mình hai loại lực lượng hoàn toàn khác biệt đại diện cho [chư quả chi nhân] và [Vạn pháp kiếp diệt], lại còn thôn phệ một đạo âm dương bản nguyên khí tức, ngươi cùng nơi này liên hệ quá nặng rồi, hoặc có thể nói nhân quả theo lời ngươi quá nặng, khó mà phá vỡ
"Còn ta, ta thì có thể tùy ý lui tới
"Nhưng không gian nơi đây ngày càng ngưng trệ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Ta lui tới nơi này cũng phải cẩn thận chút, nếu không thì sơ ý một chút, liền phá vỡ cân bằng mất, nếu không, thân ta thực sự ở đây thì sao có thể dùng một cái thân thể giấy nhỏ mà hóa sinh đến đây
Phục Hi bổ sung một câu, nói: "Chế giễu ngươi như vậy mà ngươi cũng không cảm thấy gì
Trán Vệ Uyên nổi gân xanh, mặt không cảm xúc: "Ngươi có thể không cần bổ sung câu này
Phục Hi cười lớn: "Đây chính là tinh túy
"Bất quá, ta ngược lại có thể ghi lại phương pháp tu hành âm dương bản nguyên ở đây, a..
Kỳ thực, nếu như ngươi không để ý thời gian, thì căn bản cũng không cần vội vàng tu hành như vậy, ở đây nhìn tận mắt sự biến hóa lưu chuyển của âm dương bản nguyên chi khí, nhìn sự huyền diệu cực độ của thiên địa tự nhiên này
"Chỉ cần thời gian đầy đủ, tự nhiên sẽ ngộ ra cái căn bản của âm dương này
"Cố sức đi tu hành, ngược lại rơi vào tầm thường
Trong khi nói chuyện, Phục Hi đã sao chép toàn bộ cảm ngộ và kinh nghiệm của mình về pháp môn Điên đảo Âm Dương, hóa thành một viên ngọc giản óng ánh long lanh, trong đó chứa vô số chữ và thông tin, như ánh sáng chập chờn biến hóa, đặt trên bàn đá, nói:
"Ngươi cứ tu hành ở đây trước, ta đi hỏi lão Bất Chu Sơn bọn họ xem có biện pháp nào đưa ngươi ra ngoài không
Đúng rồi, nhóc con ngươi còn có chuyện gì muốn ta giúp ngươi chuyển đạt không
Khóe miệng Phục Hi nhếch lên cười, nói: "Ngươi bảo ta tới đây, chắc không chỉ để gặp ta một lần thôi chứ
Gã này..
thật không cần phải nhạy cảm thế đâu
Vệ Uyên xoa xoa mi tâm, sắp xếp lại mạch suy nghĩ, nói: "Ta ở đây, cần phải cẩn thận đề phòng Trọc Thế Đại Tôn phản công
"Tên kia tự hồ đã tìm lại được ý chí, gần như đã bước nửa bước vượt qua vị trí này, nếu lúc trước hắn còn dè dặt thì bây giờ nhất định sẽ trốn ở nơi sâu nhất trong trọc thế, bày vô số pháp trận, tìm kiếm đủ loại cao thủ, biến trọc thế thành một thùng sắt phòng ngự
"Khi chưa nắm chắc tuyệt đối thì hắn tuyệt đối sẽ không ra tay
"Nhưng hắn có khả năng sẽ không bỏ qua cơ hội ta không ở Nhân Gian giới
"Sẽ dùng mọi thủ đoạn, nhắc nhở Đế Tuấn, Chúc Cửu Âm và cả lão bá cẩn thận
"Còn về chuyện Quy Khư, giao cho A Lượng thì ta cũng yên tâm, lúc ta không ở Nhân Gian giới, Phục Hi ngươi phải để ý đến núi Long Hổ, sự an toàn của Oa Hoàng ở núi Long Hổ ta chỉ có thể giao cho ngươi
"Nói với mọi người ta không sao, chỉ là tạm thời bị kẹt thôi..
Giác, Giác..
Ánh mắt Vệ Uyên phức tạp, cuối cùng vẫn nói: "Có thể sẽ phải để nàng chờ lâu rồi
Phục Hi nhíu mày: "Vậy hôn lễ của các ngươi thì sao
Vệ Uyên chỉ vào cánh tay mình, lại chỉ xuống phía dưới nơi âm dương đại kiếp lớn, lắc đầu:
"Ta không thể để Giác đính hôn với ta trong bộ dạng bây giờ đúng không
Huống chi, đại kiếp vẫn còn, ta có thể nhanh chóng tìm được biện pháp đi ra, cũng có thể như lời ngươi nói, cần mấy trăm năm mới lĩnh hội được..
"Ngoài ra..
Còn có A Lượng
Vệ Uyên nhíu mày:
"Trước kia khi gặp hắn, ta thấy khí tức của hắn dường như có chút không ổn..
có vẻ như đã dùng một số thủ đoạn cấm kỵ, nếu được, hãy giúp hắn điều chỉnh lại khí cơ đi..
"Khí vận phản phệ, chắc là nằm trong phạm vi quyền năng của ngươi
"Còn ta, ít nhất ở đây ta không gặp nguy hiểm gì, chỉ là không thể xác định thời gian đi ra, nhưng ta sẽ mau chóng, dù dùng thủ pháp đặc thù hay hóa chân ý Điên đảo Âm Dương vào kiếm quyết, ta đều sẽ ra ngoài
Phục Hi nhìn Vệ Uyên, gật đầu, nói: "Vậy ta về xem sao
"Ngươi tốt nhất mau chóng trở về
Đặt chén trà xuống, tâm niệm vừa động, không gian đã ngưng kết này lại lặng lẽ nứt ra một khe hở, rất hẹp, khe hở này tồn tại rất ngắn, khi nó biến mất thì Phục Hi cũng biến mất theo...
..
..
..
Đại Hoang, thành Triều Ca
Giác trên người mặc loại trang phục của Côn Lôn Thiên Nữ, hay có thể nói là đã đổi trang phục Tây Hoàng sang váy ở nhà, thắt lưng hơi cao, phong cách trang phục tổng thể nghiêng về thanh nhã
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trước mặt nàng là thiếu niên tóc trắng Vũ Hầu, mặt đầy khổ sở, hai bên là hai vị Võ Thần hệ Côn Lôn trực tiếp đè lên vai hắn
Thiếu niên cố gắng đứng lên, nhưng không thể động đậy
Hai vị này là phụng mệnh bảo vệ thiếu niên Vũ Hầu
Nhưng bây giờ, dưới sự ra hiệu của Giác, cả hai người đều đè chặt thiếu niên Vũ Hầu
Mà người đang cười khổ trước mặt thiếu niên này, là Oa Hoàng được mời xuống từ núi Long Hổ, nhìn khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, chỉ khoảng mười mấy tuổi, đôi mắt sáng lấp lánh dịu dàng, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác ôn hòa, rộng lượng
Trước khi nàng đến, thiếu niên Vũ Hầu vẫn luôn cố gắng biện bạch
Nhưng khi nàng đến thì ngay cả Vũ Hầu cũng phải thành thật im lặng
Rồi sau đó chấp nhận chữa trị
Từ trước đến nay, Vũ Hầu bề ngoài thì ôn hòa nhưng thực tế lại kiêu ngạo tự mãn, lại còn là một trong ba "bình xịt" nổi tiếng trong lịch sử Viêm Hoàng, vậy mà thiếu niên Vũ Hầu cũng phải ngoan ngoãn thành thật, còn Giác thì tự nhiên đứng sau lưng Oa Hoàng
"Ừm..
là bị thương căn cơ và thần hồn
"Không sao, vết thương tuy không nhẹ nhưng không có gì quá khó khăn cả
Oa Hoàng kiểm tra thương thế của thiếu niên Vũ Hầu, dịu dàng lên tiếng, khiến Đại Nghệ và những người khác nhẹ nhàng thở ra, Vũ Hầu gãi đầu, cười khổ nói: "Hồi sáng đã nói là vết thương không đáng ngại, ta tự có chừng mực
"Sao lại phải bày ra chiến trận lớn thế làm gì?
Nụ cười trên mặt Oa Hoàng khẽ thu lại, hơi nghiêm túc nói:
"Đó là bởi vì người ta báo cho ta kịp thời, là bởi vì ta vẫn còn, nếu không thì mạng ngươi có lẽ khó mà giữ nổi, thậm chí thần hồn của ngươi cũng có thể bị tổn thương
"Sau này phải nhớ lấy, đừng có dùng những thủ đoạn đó nữa
Thấy thiếu nữ ôn nhu trước mắt dường như hơi tức giận
Không biết vì sao, một kẻ không sợ trời không sợ đất, mang dã tâm lớn lao như thiếu niên Vũ Hầu, vậy mà trong lòng lại không hiểu có một chút sợ hãi, đành phải ngoan ngoãn gật đầu, Oa Hoàng vươn tay, khí tức lưu chuyển, một luồng sức mạnh huyền diệu vô song rơi vào người Gia Cát Vũ Hầu
Thế là Đại Nghệ cùng Giác đều có thể thấy rõ ràng
Khí tức của thiếu niên kia hồi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy, khí tức trở nên dài và ổn định hơn, khí huyết trên người cũng dần dần hồi phục, cuối cùng những lực lượng này lại quay về tay Oa Hoàng
Oa Hoàng khẽ búng tay vào thái dương của Vũ Hầu, nói:
"Sau này đừng quá sức
"Phải bảo vệ tốt thân thể, thì mới có cuộc sống thoải mái được
Thiếu niên Vũ Hầu vô ý thức vuốt nhẹ một sợi tóc ở thái dương
Lại phát hiện tóc dài vốn hóa trắng vì hao tổn tinh thần và lo âu, nay đã khôi phục lại như cũ, tim trong lồng ngực đập mạnh mẽ, đưa máu tươi đến khắp nơi, cảm giác tràn đầy tinh lực này đã lâu lắm rồi hắn không cảm nhận được, vô thức thì thầm:
"Đây là..
Oa Hoàng mỉm cười hiền hòa nói: "Như vậy, ngươi có thể khôi phục lại toàn thịnh rồi
"Phải trân trọng bản thân mình đấy
Sau khi chữa trị kết thúc, Giác liền để Vũ Hầu và Đại Nghệ ở lại, nàng che chở Oa Hoàng đi thăm thú một chút khu vực tiên phong nghiên cứu của Nhân Gian Giới rồi mới trở về núi Long Hổ, còn thiếu niên Vũ Hầu sau khi kiểm tra lại toàn bộ cơ thể, cảm khái nói:
"..
Thật là, kỳ diệu
"Toàn bộ đều đã khôi phục lại trạng thái toàn thịnh..
Không, đây là còn mạnh hơn so với lúc tinh lực của ta tốt nhất trước kia
"Lẽ nào nói trước đây thân thể của ta chưa từng đạt được trạng thái gọi là toàn thịnh sao
Thiếu niên Vũ Hầu trầm tư, sau đó không khỏi có chút bất đắc dĩ
Bỗng một bàn tay đặt lên mi tâm, tự nhủ:
"Nếu có Oa Hoàng ở đây, vậy chẳng lẽ ta có thể thỏa thích thi triển những cấm kỵ chi thuật kia sao
Dù sao ta vẫn là Nhân Tộc, nàng nhất định sẽ có thể kéo ta trở lại..
Điều này làm cho Đại Nghệ giật nảy mình
Hai vị Sơn Thần phụng mệnh bảo hộ thiếu niên Vũ Hầu đều nổi cả gân xanh trên trán
Không lẽ..
Vị đại nhân này vừa nói cái gì?
Ngay khi bọn họ đang quyết định có nên cho Giác một nhát sau lưng hay không
Thiếu niên Vũ Hầu gãi đầu, khoát tay ha hả cười nói:
"A, các ngươi có biểu tình gì vậy, không phải là thật sự cho là ta sẽ làm như vậy đấy chứ
Ha ha, ta không phải là loại tính cách đó mà..
Đại Nghệ không nhịn được nói: "Vũ Hầu, dù sức mạnh của Oa Hoàng nương nương không có giới hạn, nhưng ngươi vẫn không ngừng hao tổn, rồi lại chữa trị, quá trình này sẽ trực tiếp làm hao mòn sự tồn tại của chính ngươi, đến lúc đó nếu vết thương thật sự quá nặng, cho dù là Oa Hoàng nương nương cũng không thể hoàn toàn khôi phục trạng thái cho ngươi được
Nói cách khác——
Ngươi chơi quá lớn rồi đấy
Thiếu niên Vũ Hầu cười một tiếng, vỗ vai Đại Nghệ, nói:
"Yên tâm, yên tâm
"Ta, tự có chừng mực
..
Cuối cùng, sau khi Vũ Hầu tam lệnh ngũ thân, thề cam đoan tuyệt đối không tái phạm sai lầm nữa thì cuối cùng cũng được nghỉ ngơi một chút
Hắn pha một bình trà, hương trà thoang thoảng, thiếu niên Vũ Hầu rót một chén trước mặt, mỉm cười nói: "Ngài đã đến rồi, không định lộ diện sao
Ánh sao lưu chuyển, thân ảnh Đế Tuấn xuất hiện đối diện Vũ Hầu
Thiếu niên Vũ Hầu mỉm cười nâng chén trà: "Thiên Đế bệ hạ, đa tạ ngài đã cho mượn quyền năng, nếu không ta cũng không có cách nào đoán được hành động của Trọc Thế
Chút trà mỏng này coi như lời cảm ơn tạm thời
Thiên Đế thản nhiên nói: "Ngươi không nói cho Nữ Oa, việc ngươi dùng một tia đạo quả phân hóa ra quyền năng sao
"Biện pháp của nàng, chỉ là chữa trị thân thể và hồn phách cho ngươi thôi, không thể trị tận gốc được
Thiếu niên Vũ Hầu lắc đầu:
"Không sao, ta bây giờ cảm thấy rất tốt, Oa Hoàng cũng vừa khỏi bệnh, không nên hao tổn căn cơ quá nhiều
"Ngài tới lấy lại đạo quyền năng này sao
Đế Tuấn nâng chén trà lên, nhìn chằm chằm vào nước trà, thản nhiên nói: "Đương nhiên là vậy, trước đây vốn chỉ cho ngươi mượn tạm thời, nhưng ngươi dường như còn điều gì muốn nói
Thiếu niên Vũ Hầu nói: "Quyền năng này thật sự quá huyền diệu
"Đến từ ngài thì tự nhiên cũng nên trả lại cho ngài, vật quy về chủ
"Nhưng không biết có thể trì hoãn việc trả lại cho Thiên Đế một khoảng thời gian được không
Đế Tuấn nói: "Đến khi nào
Vũ Hầu thần sắc ôn hòa, đôi mắt xanh sáng:
"Thiên hạ thái bình, thanh trọc đã định
"Tự nhiên sẽ hai tay dâng trả
Thiên Đế nhìn thẳng vào người mưu sĩ trước mắt, thản nhiên nói:
"Nếu ta nói, ngươi làm như vậy, dù có Nữ Oa thì ngươi cũng không sống được đến lúc đó đâu
"Ngươi không hối hận sao
Thiếu niên ngồi ở đây, nhìn ra ngoài cửa sổ, lại có cảm giác như năm nào khi nhìn thấy cảnh Nam Dương
Mỉm cười gật đầu: "Cả đời ta, chưa từng hối hận
PS: Hôm nay canh hai..
...(tấu chương xong) =======================================IND

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.