Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 521: Lão sư, đệ tử




Trên tờ giấy hoa tuyết trắng, chữ mực đen uyên thâm làm thức tỉnh Y Nhật Nguyệt về ký ức mà y không muốn đối mặt nhất
Uyên, Uyên..
Cái tên này, là hắn
Là hắn sao
Không, không phải hắn
Không thể nào là hắn
Y Nhật Nguyệt vô thức nghiến chặt răng
Đây chẳng qua chỉ là một phàm nhân đến tu vi cũng không có
Là kẻ đã sớm mục ruỗng trong trí nhớ như bùn đất
Người như vậy đã sớm biến mất dạng, sao có thể còn sống
Từng ý niệm điên cuồng nổi lên trong lòng Y Nhật Nguyệt, đâm thẳng vào nội tâm y
Y từng tưởng tượng vô số lần những khả năng có thể xảy ra, có thể Vũ Vương căn bản không chết, có thể là con cháu Vũ Vương đến báo thù, hoặc cũng có thể là người đàn bà mang thù kia, thần nữ Nữ Kiều mang Thần Nông Roi đến Đại Hoang
Y đã từng trằn trọc, mất ngủ trắng đêm
Nhưng cho dù thế nào, y chưa từng ngờ tới rằng người mang tên Uyên lại xuất hiện
Trong khoảnh khắc đó, ngoài sự hoang đường và nỗi sợ không rõ từ đâu, trong lòng Y Nhật Nguyệt vậy mà xuất hiện một loại cảm giác chán ghét khó tả, cứ như đang ở thế giới xa hoa trụy lạc, phồn hoa tột độ, bỗng nhìn thấy những người cha mẹ quê mùa Mộc Mộc lúng ta lúng túng luống cuống, ống quần họ còn lấm lem bùn đất
Thứ cảm giác chán ghét hiện lên từ tận đáy lòng
Đối với một kẻ sắp trở thành thần linh như y, đây là một quá khứ đen tối
Y Nhật Nguyệt lý trí tự nhủ, đây không thể là hắn
Nhưng không hiểu vì sao, sau một hồi trầm mặc, y vẫn quyết định làm các chuẩn bị tương ứng, hiện tại các thương đội từ khắp khu vực quốc gia ở Đại Hoang đều đã đến, ngay cả thần linh cũng đã đến nước Mao Dân, y không thể và cũng không có cách nào ém chuyện này xuống được nữa
Và trong lòng Y Nhật Nguyệt dấy lên một sự bất an mơ hồ
Nếu thực sự là hắn..
Vậy với tính cách của vị lão sư kia, chắc chắn không phải đến để hàn huyên tâm sự ôn chuyện cũ
Y nhìn những bảo vật bên cạnh, rồi nghĩ đến vị thần linh đã đến cung điện… … "Thật không cần ta đi cùng sao
"Ta nghĩ, lần này ta vẫn là nên cùng ngươi đi
Bạch Trạch nhìn thiếu nữ áo trắng đang ngồi yên lặng đọc sách bên bàn trong phòng
Hắn quay đầu lại, dùng ánh mắt vô cùng thành khẩn thiết tha nhìn Vệ Uyên, một lần nữa nói:
"Ngươi nhìn xem, nếu có ta ở đây, ít nhất có thể đỡ đao giúp ngươi đúng không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Ta tốt xấu gì cũng là Thần Thú
"Thân thể lực lưỡng lại không thiệt, bản thể còn có vảy, tương đối thu hút sự chú ý
"Ngươi cứ mang theo ta đi
Vệ Uyên dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Bạch Trạch, hỏi: "Ngươi bình thường không phải ghét nhất đi mạo hiểm sao
"Hôm nay làm sao thế
Bạch Trạch cười ha ha, giọng điệu cứng nhắc nói: "Nguy hiểm
Nguy hiểm gì
"Ta cảm thấy trong thọ yến của Y Nhật Nguyệt kia chắc chắn có rượu ngon thịt ngon
"Ở đó không có chút nguy hiểm nào cả
"Nói tóm lại, ngươi cứ mang theo ta đi, đừng để ta ở lại chỗ này
"Được không
Vệ Uyên trầm ngâm, sau đó lắc đầu trước ánh mắt mong chờ của Bạch Trạch, nói: "Tuy nghe có lý đấy, nhưng ngươi vẫn nên ở lại đây, tuy rằng ta đã lưu lại tên, mục đích là muốn tạo áp lực lên Y Nhật Nguyệt, khiến hắn nơm nớp lo sợ mấy ngày này, tiến thêm một bước ép bức nội tâm của hắn, nhưng thực tế cũng có thể tạo cơ hội cho hắn sớm chuẩn bị
"Đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì, ta cũng không rõ
"Hơn nữa..
Vệ Uyên nói thêm: "Tiểu Bạch vẫn còn ở đây, ngươi ở lại che chở nàng
Khi cái tên này được nhắc đến, thiếu nữ mặc áo trắng kia rõ ràng hơi nhíu mày
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng vẫn lạnh nhạt không nói gì
Bạch Trạch suýt nữa thì khóc òa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sợ nguy hiểm
Che chở nàng?
Ai mới là người nguy hiểm, ai mới có thể nguy hiểm bằng cái tổ tông này
"Vậy cứ quyết định vậy nhé, ta đi một chút rồi sẽ trở lại
Thấy Bạch Trạch vẫn còn muốn nói, Vệ Uyên lên tiếng cắt ngang, sau đó ôn hòa gật đầu, xoay người đi, ánh mặt trời bên ngoài ấm áp, chiếu rọi trên mặt hắn, Vệ Uyên không hiểu sao cảm thấy có một chút bực bội, vươn tay kéo cổ áo, lúc đi ra, trên mặt đã khôi phục vẻ bình thường
Bạch Trạch cứng ngắc từ từ quay đầu lại
Suy nghĩ một chút, hắn đưa tay muốn mở cửa, định chen ra ngoài
Vì không chịu mở miệng nói tên, mà bị Vệ Uyên dùng cái biệt danh đại trà "Tiểu Bạch", thiếu nữ kia mắt vẫn điềm tĩnh, thản nhiên nói: "Về
"..
Ai ~ được rồi
Bạch Trạch ngoan ngoãn quay đầu lại
Thiếu nữ cúi đầu đọc sách, thản nhiên nói: "Không cho phép gọi tên ta
"Dạ..
"Yên tĩnh
"Được rồi, ngài nghỉ ngơi
Một thân áo xanh lôi thôi đại thúc Bạch Trạch ôm đầu gối ngồi xổm ở góc tường
Ngửa mặt lên trời muốn khóc, im lặng nghẹn ngào
Ô ô ô… Thật yếu đuối, thật bất lực, Hiên Viên a, ngươi đang ở đâu
Sao vẫn chưa quay lại
Thế đạo này đổi thay, đến vật trang sức cũng có thể đánh người, còn có cả cái vị kia nữa… Ta một con thú không thể nào ứng phó nổi mà… ..
"Ngài đến rồi
Vẫn là thiếu niên tên Y Thạch kia, ăn mặc sạch sẽ, dẫn đường cho Vệ Uyên
Chỉ là nụ cười trên mặt và vẻ thân cận càng chân thành hơn
Kiếm giả tóc trắng đè nén từng tia nóng nảy trong lòng, mỉm cười hỏi: "Đường lúc nãy ngon không
Y Thạch gật đầu lia lịa, nói: "Ngon lắm ạ, ta chưa từng nếm qua thứ gì ngọt như vậy, trước kia nghe cũng chưa từng nghe thấy, mặc dù mật ong cũng rất ngọt, nhưng nó không giống, cái này có một chút mùi sữa bò..
Cậu dừng một chút, có chút ngại ngùng nhỏ giọng hỏi: "Không biết có thể hỏi ngài, đường này mua ở đâu không
"Bây giờ có nhiều thương đội lắm, đồ của cả Đại Hoang đều mua được
"Ta muốn mua một ít mang về nhà cho muội muội và nương
Vệ Uyên khẽ nói: "Bây giờ có lẽ vẫn chưa có
"Đây là đặc sản quê ta..
Chắc qua vài năm nữa, ngươi sẽ thấy
"Thật sao ạ
"Vậy thì tốt quá rồi, ta sẽ cố gắng tích góp thêm tiền
Thần sắc thiếu niên vui vẻ mà thỏa mãn
Dọc đường, Vệ Uyên chú ý cậu vẫn nhìn đồ gốm trong các quầy hàng hóa của thương đội qua lại, thuận miệng hỏi: "Ngươi có hứng thú với đồ gốm sao
Thiếu niên gãi đầu, nói: "...Cái này, bảo là có hứng thú thì cũng đúng, nhưng mà cũng không giống kiểu thích lắm
"Chẳng qua là cảm thấy đây là một nghề, mà sao ở nước khác người ta dùng được đồ gốm, đồ sứ, mình lại cứ phải tốn nhiều tiền đi mua đồ sắt thế
Cảm thấy rất kỳ lạ..
Có đồ gốm, thì có thể tiết kiệm không ít tiền, mà lại còn học làm gốm thì tự mình dùng cũng tốt
"Nên nếu nói rất thích đồ gốm thì cũng không hẳn, chỉ là vì cuộc sống thôi…"
Vệ Uyên cười nói: "Cuộc sống..
Đúng vậy, bản thân đồ gốm là để đựng đồ vật, mà nghề gốm cũng chỉ là vì cuộc sống, sau khi đáp ứng được cuộc sống rồi mới có thể bàn luận đến cái khác, nếu vậy..
nếu ngươi có hứng thú, ta cũng biết chút kỹ thuật làm gốm, có thể giảng cho ngươi nghe
Thiếu niên ngạc nhiên, rồi vội vàng gật đầu
Bước đi trên đường phố phồn hoa, khắp nơi là tiếng rao hàng hóa, có bán linh quả, có bán vải vóc, có mời chào rượu ngon thịt ngọt, kiếm giả tóc trắng tay phải tùy ý mang theo thanh kiếm vừa mua, giọng nói ôn hòa bình tĩnh, giảng giải cặn kẽ kỹ thuật làm gốm sơ khai của Đồ Sơn bộ, cùng những cốt lõi kỹ thuật gốm sứ hiện đại
Thiếu niên Y Thạch bên cạnh nghe rất chăm chú, từng chút từng chút ghi nhớ vào lòng
Đến lúc đó, khi đã giảng giải không sai biệt lắm, Y Thạch không nhịn được nói: "Sao ngài biết nhiều như vậy
Vệ Uyên mỉm cười đáp: "Thật ra ta cũng từng làm tượng gốm một thời gian
"A
Ngài sao ạ
Y Thạch ngạc nhiên vô cùng, không ngờ vị nam tử tóc trắng nom có vẻ còn trẻ lại nói bản thân từng làm tượng gốm, dù sao ở đây, tại nước Mao Dân, tượng gốm là một nghề bị cấm chỉ, thậm chí trong một thời gian rất dài, đây còn là một nghề bị khinh rẻ, thấp kém
"Ngài từng làm tượng gốm
Y Thạch gãi đầu, lấy hết can đảm, thận trọng hỏi: "Vậy ta có thể làm học trò của ngài được không
"Ta sẽ rất cố gắng
Vệ Uyên ngẩn người, quay lại nhìn thiếu niên này
Cuối cùng ôn hòa cười nói: "Không được, ta đã có học sinh rồi
Y Thạch thất vọng nói: "À… vậy ạ…"
"Vậy hắn đâu
Vệ Uyên trầm mặc rồi đáp: "Chết rồi
"Bị 'giết'
Trên mặt thiếu niên hiện lên vẻ áy náy, cẩn thận từng ly từng tí không còn nhắc lại chuyện này nữa
Thay vào đó, cậu chuyển sang nói về yến tiệc hôm nay sẽ có bao nhiêu khách nhân tôn quý, hy vọng chuyển hướng sự chú ý của Vệ Uyên
Trong lòng cậu cũng ngày càng hiếu kỳ về lai lịch của vị tiên sinh Vệ Uyên này, nhưng, đây đúng là một người hiểu biết rộng rãi và lương thiện
Lúc bước vào, hộ vệ đã tịch thu kiếm trong tay Vệ Uyên, Vệ Uyên cũng không để ý
Chỉ là sự xao động trong lòng hắn ngày càng lớn
Nhờ có danh ngạch mà Bạch Trạch có được từ trước, hắn ngược lại có thể cùng Y Thạch cùng nhau đi vào
Sau khi bước vào, Vệ Uyên khẽ cụp mắt, trong cõi u minh đã nhận biết được một cỗ nhân quả
Giữa mi tâm nổi lên ánh sáng vàng rực rỡ, Vệ Uyên tựa hồ đang bước vào một trạng thái đặc thù, từ khi bước về phía trước, người xung quanh đối với hắn dường như xem như không thấy, hoàn toàn xem nhẹ nam tử tóc trắng này, chỉ có Y Thạch là vẫn còn chút ấn tượng, vừa quay đầu lại phát hiện Vệ Uyên biến mất, liền vội vàng đuổi theo
"A, Vệ tiên sinh, dừng lại đã
"Không thể đi về phía trước nữa
"Đó là cấm địa, sẽ bị bắt đó
Thiếu niên lo lắng giữ chặt ống tay áo Vệ Uyên, nhưng lại đột nhiên phát hiện hộ vệ mặc áo giáp cầm binh khí xung quanh tựa hồ hoàn toàn không thấy mình, và ngay khi Vệ Uyên bước thêm một bước, Y Thạch bị kéo đi loạng choạng, cánh cửa lớn phía trước bỗng nhiên mở ra, cậu theo bản năng ngẩng đầu lên, sắc mặt biến đổi
Nơi này thế mà lại là cung điện ẩn tu của lão quốc chủ
Mà đứng ở phía trước là nam tử trung niên ung dung hoa quý, chính là người trong truyền thuyết có quan hệ với Vũ Vương, khai quốc chi chủ nước Mao Dân, Y Nhật Nguyệt
Tự tiện xông vào cấm cung, theo luật đáng chém
Mặt thiếu niên trắng bệch, vô thức muốn quỳ xuống
Nhưng đúng lúc này, dư quang nơi khóe mắt nhìn thấy nam tử trung niên kia hình như cũng run rẩy
Quốc chủ Mao Dân trầm mặc một hồi, nói:
"Ta còn nghĩ, có phải là ta đoán sai không..
Chỉ là trùng tên, hoặc là trùng hợp
"Ai ngờ đúng là ngươi
Giọng y dừng một chút, phức tạp nói: "Lão sư
!!
Y Thạch đứng bên cạnh Vệ Uyên nháy mắt đầu óc trống rỗng
Sau đó, trong hư không, dường như có một tiếng kiếm reo vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.