“Thu Nhĩ Trư Mao là ai
Sao trước kia tôi chưa từng nghe qua.”
“Lão đại Trần Tâm còn chưa qua ải, để cho một tên vô danh tiểu tốt giành được danh hiệu người qua ải đầu tiên?”
“Trời ạ, giờ mới vừa đến cấp 10 mấy ngày, còn chưa nổi một tuần, phó bản cấp 10 đã qua ải
Người thành phố Lâm Giang mấy người có cần mạnh vậy không.”
“Thu Nhĩ Trư Mao này cũng là người chơi tuyến 1000 của chúng ta, không thể tưởng tượng được nhỉ
Người vượt qua phó bản cấp 5 và cấp 10 đều đi ra từ trong thôn chúng ta.”
Nghị luận sôi nổi trên kênh thế giới, mấy người Trần Tâm mới vừa bị đầu mục Thủy Trại diệt đội lại cảm thấy cổ mắc phải con ruồi, cực kỳ khó chịu
Thu Nhĩ Trư Mao này, người thôn khác không biết, nhưng bọn họ lại biết là ai
Từng có một đoạn thời gian, đồ mà bọn họ tìm được là nhặt lại thừa của anh ta
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hiện tại bọn họ chẳng những không nhặt đồ thừa của anh ta, kết quả người ta trực tiếp qua ải vượt qua phó bản trước cả anh ta
Đùa gì vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dù cho cảm thấy khó tin đi nữa, sau khi Trần Tâm điều chỉnh cảm xúc một chút, vẫn nhấn mở khung trò chuyện của Thu Nhĩ Trư Mao: “Chúc mừng, người anh em.”
Thu Nhĩ Trư Mao bên kia lại không trả lời anh ta, bởi vì lúc này khung trò chuyện riêng của anh ta đã bùng nổ, anh ta hoàn toàn không nhìn thấy
Ông lão bên cạnh vui mừng: “Không nghĩ tới lúc còn sống chúng ta còn có thể vẻ vang như vậy một hồi.”
“Tôi cũng không nghĩ tới ha ha ha, vừa nãy giây phút Boss ngã xuống, tôi cảm thấy mình như là quay về hồi còn trẻ, huyết dịch sôi trào.”
Ngoại trừ hai vị trưởng bối, ba người khác làm sao cũng không ổn
Bọn họ cũng biết kỹ năng của mình không được, cho nên đối với loại vinh dự này cơ bản nghĩ cũng không dám nghĩ
Dù cho hiện tại, bọn họ quả thật lên bảng thông báo, còn có một cảm giác đang nằm mơ
“Là mơ đi.”
“Mới không phải mơ đâu.”
“Cậu đánh tôi một cái đi.”
Mấy người bọn họ còn đang hưởng thụ loại hưng phấn này, Trần Tâm đợi hồi lâu mà chưa được đáp lại, vì thế đi đến cửa phó bản nhìn thời gian qua cửa của năm người một lần
4 Boss của phó bản Thủy Trại, hiện tại bọn họ kẹt ở vị trí cuối cùng
Dựa theo tính toán của anh ta mà nói, qua hết toàn ải có lẽ khoảng 3 tiếng là được, nhưng anh ta chú ý tới toàn bộ thời gian thông qua toàn ải của đội ngũ Thu Nhĩ Trư Mao này là 5 tiếng rưỡi
Nếu là người chơi cao cấp, ở trên cơ sở có thể qua ải, sẽ không uổng công lãng phí nhiều thời gian như vậy
Thật ra anh ta đã đoán được, mấy người Thu Nhĩ Trư Mao này có thể qua hết ải, khả năng rất lớn chính là bởi vì NPC đó
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chắc chắn là có món ăn cô cho, nếu không dựa vào cái gì mà vô danh tiểu tốt cũng có thể đè lên đầu bọn họ
“Đi thăm dò thử xem NPC tên Thẩm Tiêu của Tân Thủ Thôn kia rốt cuộc là chuyện gì vậy.” Anh ta nói với hội trưởng công hội
Công hội của bọn họ mang tính chất game thủ chuyên nghiệp, hội trưởng công hội tương đương với nhân vật quản gia
Rất nhanh hội trưởng công hội bên kia đã đưa ra trả lời: “Không tìm thấy NPC kia.”
“Không tìm thấy là ý gì?”
“Chính là Tân Thủ Thôn không có NPC này.”
“Không thể nào.” Một NPC thôi chẳng lẽ còn có thể chạy sao
Ý niệm trong đầu chợt lóe qua, Trần Tâm đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: “Hiện tại cậu bảo người ta đi thành Lâm Giang tìm thử xem.”
Khoảng hơn mười phút sau, hội trưởng công hội không trả lời tin nhắn, nhưng Thu Nhĩ Trư Mao trả lời tin nhắn của anh ta
Bên kia Thu Nhĩ Trư Mao vô cùng bình tĩnh, trực tiếp đem tất cả đồ ăn vặt Thẩm Tiêu đưa cho anh ta, nói: “Lão đại, tôi biết anh muốn hỏi gì, chẳng qua là chúng tôi cắn thuốc cứng rắn vượt qua thôi.”
Tin nhắn này vừa nhắn tới, mấy người đồng bạn của Trần Tâm không hẹn mà cùng nói một tiếng “Má nó”
Bọn họ rất nghẹn khuất, quả thật vô cùng nghẹn khuất
Loại phó bản này tất cả mọi người dựa vào kỹ năng để qua ải, kết quả những người này trực tiếp mở hack
Điều này làm cho bọn họ cảm thấy rất không công bằng
“Bao nhiêu tiền?” Trần Tâm cũng không quá bức bối, trực tiếp hỏi giá
Lúc này Thu Nhĩ Trư Mao đợi thật lâu mới trả lời anh ta: “Ngại quá, vừa nãy người hỏi giá nhiều quá, trả lời chậm
Chỗ bên tôi tạm thời vẫn chưa định giá, bởi vì thứ này ít, thật sự không biết ra giá bao nhiêu mới ổn…”
“Vậy có giá báo cho tôi biết trước, không hài lòng chúng tôi có thể tăng thêm.” Trần Tâm bỏ lại một câu như vậy, tắt đi trò chuyện riêng