Cô vào trung tâm mua sắm ảo tra thử thứ đồ này, trung tâm mua sắm thuộc trạng thái thiếu hàng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trả giá cao mà không có hàng để bán
Có điều trung tâm mua sắm thu hồi với mười nghìn tích phân, nếu như bán bình thường, nhất định giá trị sẽ càng đắt hơn, thậm chí vượt qua hàng triệu cũng có khả năng
Mặc dù không biết tương lai Chử Đình xuất phát từ tâm lý như thế nào mà để lại cho cô một đan dược quý giá như thế này, nhưng cô không định bỏ qua cơ duyên này
Mở khung trò chuyện với phù sư và Thiệu Triệt bọn họ, Thẩm Tiêu hỏi thăm họ về hiệu quả của Tru Nhan Đan
Phù sư vẫn chưa trả lời, Thiệu Triệt bên kia đã gõ liên tục: “Cô có Tru Nhan Đan??
Có thật sao
Thứ này giá cao nhưng không có hàng để bán, chỉ có bản đồ tu chân mới sản xuất, vừa xuất hiện trên giao diện thì bị tranh mua không còn gì, cô lấy Tru Nhan Đan từ đâu ra vậy
Đừng nói với tôi là cô tranh mua đấy, cô không có tốc độ như vậy đâu
Mua bao nhiêu tiền đấy?”
Thẩm Tiêu xem xong những lời nói nhảm của Thiệt Triệt, phù sư bên kia cũng trả lời tin: “Sau khi ăn vào, mãi luôn tươi trẻ
Xem ra cô lại có cuộc gặp gỡ bất ngờ rồi, chúc mừng.”
“Nếu như có cơ hội gặp được, tôi cũng lấy cho mọi người một viên.” Sau khi trả lời xong câu này, đột nhiên Thẩm Tiêu cảm thấy, lúc Chử Đình đưa ra quyết định này, có phải lúc đó cũng có suy nghĩ giống như cô không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Một đồ vật có thể gặp không thể cưỡng cầu như thế này, so với việc bán cho người không quen biết, chi bằng bán cho người quen biết
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Được, tôi đợi cô lại có cuộc gặp gỡ bất ngờ
Nhắc nhở một chút, thứ đồ này nhân lúc còn trẻ ăn thì sẽ tốt hơn.” Phù sư nói
“Cảm ơn đã nhắc nhở.” Thẩm Tiêu trả lời xong thì bỏ viên Tru Nhan Đan có mùi thơm xộc mũi đó vào miệng
Viên đan dược vừa đi vào miệng, một luồng điện ấm áp xẹt qua cổ họng, sau đó giống như nước ấm giội rửa tay chân cô vậy, toàn thân cảm thấy ấm áp
Sau khi cảm giác thoải mái này qua đi, Thẩm Tiêu nhìn nhìn tay mình, cũng không có thay đổi gì, nếu nhất thiết phải nói có gì khác, thì chính là lúc thở ra, miệng cô luôn toát ra một mùi đan dược
Lúc này tin nhắn của Thiệu Triệt lại bùng nổ, Thẩm Tiêu lướt sơ qua nội dung rồi đáp: “Đã ăn rồi, hiệu quả không tồi
Lần sau có tôi sẽ liên hệ với anh.”
Nói xong cô nhanh chóng đóng khung trò chuyện lại
Sau khi Thẩm Tiêu ăn đan dược này thì cơ thể không có gì khác lạ, biết thứ đồ này rốt cuộc có hiệu quả hay không, trong thời gian ngắn thì chưa thể nhìn thấy hiệu quả được, Thẩm Tiêu dứt khoát không nghĩ đến chuyện này nữa, mà di chuyển mục tiêu sang tích phân, cô bắt đầu mua nguyên liệu
Món cơm thịt ướp rượu có phẩm chất màu vàng kim trước kia làm trong trò chơi, cô vẫn chưa có cơ hội đặt vào trung tâm mua sắm để thu hồi, lần này cũng vừa hay xem thử có cơm thịt ướp rượu phiên bản tiến bộ hơn có thể bán ra được giá gì
Trong tiểu viện riêng biệt có phòng bếp, khi cơm được nấu xong, điều đáng mừng là trung tâm mua sắm thu hồi với giá cao đến 300 tích phân cho mỗi phần, đạt đến giá cao nhất trong lịch sử
Phải biết là, trung tâm mua sắm ảo này từ trước nay thu hồi đều lấy giá thấp nhất
Lúc trước cô mua gà chưng mà Thiệu Triệt làm, trung tâm mua sắm cũng chỉ thu hồi với giá 260 tích phân
Thế mà món cơm thịt ướp rượu hôm nay có thể có đến 300 tích phân, điều này chứng tỏ món này đã tiến dần từng bước
Một phần cơm thịt ướp rượu đã có 300 tích phân rồi, thế thì vấn đề cô rời khỏi bản đồ này cũng không lớn
Tuy nhiên, nhìn chung, mức của ngưỡng tích phân để rời khỏi bản đồ có liên quan đến sự phong phú của tài nguyên bản đồ hiện tại
Giống như hoang đảo và sa mạc trước đây, ngưỡng tích phân là 100, bản đồ Giang Nam Đại Chu là 1000, bản đồ này là 10000, chứng tỏ tích lũy tích phân ở đây so với các bản đồ khác cao hơn rất nhiều
Nghĩ lại Chử Đình cũng ở bản đồ này năm năm, Thẩm Tiêu quyết định không vội đi, cứ tích lũy đủ số tích phân rời khỏi đây, xong rồi xem tình hình ở lại
Lúc Thẩm Tiêu bận rộn kiếm tích phân thì Cầm Minh xuất hiện ở cửa phòng bếp
Trong bếp tràn ngập mùi thơm, dường như anh ta không bị khói lửa lượn lờ, khẽ ngây người một lát rồi mới hỏi: “Tôi có thể làm gì không?”
Thẩm Tiêu thấy quần áo trắng như tuyết không dính chút bụi của anh ta, sao có thể không ngại mà để anh ta làm mấy chuyện thêm củi châm lửa được: “Cậu cứ ngồi ở bên đi.” Cô tiện tay lấy ra một bát cơm thịt ướp rượu trong lồng hấp, đặt trước mặt anh ta: “Cậu nếm thử tay nghề của tôi đi.”