[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhìn thấy bọn họ đã lên, Phong Diên vỗ cánh khịt mũi, thân hình lao thẳng lên trời, khiến những người tụ tập phía sau hưởng nguyên một làn bụi
Lúc Phong Diên bay lên mây, ở ngoại ô thành Lâm Giang, một vài thiếu niên chuẩn bị lên xe ngựa
Bọn họ cũng nhìn thấy Phong Diên bay lên trời mây, một thiếu niên có vóc dáng thấp nhất trong đó nói với vẻ mặt phấn khởi: “Mau nhìn kìa, là Phong Diên!”
“Khi nào chúng ta cũng có thể ngồi lên Phong Diên dạo một vòng.” Một thiếu niên khác cũng nói với ánh mắt tràn đầy khát khao
“Thứ này đều là nhân vật lớn mới có thể ngồi được, chúng ta thì đừng nghĩ đến nữa
Nhưng mà nếu như tương lai anh Phàm có thể thi vào học viện đế quốc của Vương Đô thì nói không chừng tương lai chúng ta cũng có thể thơm lây anh Phàm.” Thiếu niên có vóc dáng thấp nhất đó nhìn về phía thiếu niên trầm nhất trong số bọn họ
Trần Phàm nhìn con chim khổng lồ biến mất trên nền trời, nói: “Phong Diên chỉ là cấp thấp nhất của quái thú biết bay, đợi sau này tôi bắt về cho mỗi người một con cũng được
Bây giờ, chúng ta vẫn phải nhanh chóng lên xe, còn lề mề nữa thì không chừng sẽ bỏ qua đợt tuyển sinh của học viện đế quốc đấy.”
“À đúng đúng đúng.” “Mau lên xe thôi!”
Ba người ngồi lên xe ngựa, người lái xe vung roi trên tay, mọi người lại bắt tay vào một cuộc hành trình mới
…
Trên lưng Phong Diên, áo choàng của Cầm Minh tung bay trong gió, nhưng tóc không hề rối một chút nào
Anh ta đối lưng với đầu Phong Diên, ngồi xếp bằng đối mặt với Thẩm Tiêu
Một cơn gió lướt qua hai người, Thẩm Tiêu không khỏi cảm thấy ớn lạnh, cô dùng hai tay nắm lấy lông sau của Phong Diên, đợi khi ngồi vững, hai vai đã kề sát đám mây, dưới chân là sông núi
Cảm giác này còn kích thích hơn lần đầu tiên Thẩm Tiêu đi máy bay nữa
Đây chính là thế giới tu tiên
Thẩm Tiêu vừa vịn vào lông vũ thấp đầu xuống, vừa hỏi những câu trước kia chưa hỏi xong: “Đây là vật cưỡi của cậu?”
“Không phải.” Cầm Minh nghiêm túc nói: “Nó là một con yêu thú của dãy núi vạn thú, nó đã bị bắt làm vật cưỡi khi mới sinh ra
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lần này, sau khi đưa chúng ta đến đế đô, nó sẽ trở lại dãy núi vạn thú.”
Đã ở trong thời không này nhiều ngày như vậy, Thẩm Tiêu biết đại khái được thế giới này như thế nào
Giống như hầu hết những văn bản tu tiên khác, thời không này có một lãnh thổ rộng lớn, Đại Thịnh nơi họ tọa lạc chỉ là một mảnh ghép nhỏ trong toàn bộ lục địa
Nhưng mà Đại Thịnh có một điểm khác với những quốc gia khác, đó là quốc gia này tiếp giáp dãy núi vạn thú
Dãy núi vạn thú có nghĩa là, bên trong toàn là yêu thú, tương đương với vương quốc yêu thú
Có rất nhiều yêu thú cấp cao trong đó, và nó là một trong sáu nơi khốc liệt trên thế giới
Người bình thường chỉ dám lang thang ở rìa của dãy núi vạn thú, nghe nói vực sâu của dãy núi đầy kinh người, vừa tới gần sẽ không còn một mảnh xương
Có lẽ Phong Diên sống trong chủng tộc yêu thú xung quanh dãy núi vạn thú, nên mới bị con người bắt được
“À.” Thẩm Tiêu thấy anh ta không nói tiếp, đoán có lẽ là anh ta đã cứu Phong Diên, cho nên Phong Diên mới hộ tống họ
Bảy ngày sau, Thẩm Tiêu và Cầm Minh đến trong Vương Đô
Sau khi vào, Cầm Minh bảo Phong Diên tìm một ngọn núi rồi dừng lại: “Mày không cần vào Vương Đô.”
Phong Diên kêu một tiếng, nó không có ý để họ xuống
Cầm Minh biết nó muốn tiễn họ vào trong thành, nhưng Vương Đô không giống những nơi khác, anh ta dẫn Thẩm Tiêu nhảy xuống khỏi lưng Phong Diên, giây tiếp theo Thẩm Tiêu cảm giác mình đang bay tự do, làm bạn đồng hành với gió
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Phong Diên không ngờ Cầm Minh lại quyết đoán như vậy, lập tức quay đầu đón hai người họ, rồi lúc này nó mới từ từ đáp xuống chân núi bằng phẳng không có người
Sau khi đáp đất, Cầm Minh đút ít đồ ăn cho Phong Diên, là thứ gì thì Thẩm Tiêu không biết, nhưng mà nhìn trông Phong Diên có sức sống hơn nhiều
Đút xong, Cầm Minh lùi lùi ra sau, nói: “Về nhà đi.”
Phong Diên cúi xuống lấy đầu xoa xoa tay của anh ta, sau đó nhìn cũng không thèm nhìn Thẩm Tiêu một cái mà cao ngạo bay khỏi mặt đất
Cuối cùng không biết có phải là nó cố ý gây ra một luồng gió thổi tung bụi mù mịt hay không, nếu không phải có Cầm Minh bảo vệ thì có lẽ Thẩm Tiêu đã ăn một ngụm “khí thải”
“Con chim này đúng là có tính khí thật.” Thẩm Tiêu dở khóc dở cười, nhưng mà nghĩ lại cũng phải, vốn dĩ người ta sống tự do tự tại, nhưng lại bị bắt lợi dụng làm công cụ một cách vô tội như thế, nó nhìn con người như kẻ thù cũng là điều bình thường
“Xin tiền bối đừng trách.” Cầm Minh thay nó xin lỗi