[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cô làm đồng đội với bà Phạm ở trong rừng mưa, lúc đó bà Phạm đã chết
Hiện tại bà Phạm ở đối diện rốt cuộc bị đưa đến thế này giống bọn họ, hay là người thật ra luôn sống ở đây cũng không rõ lắm
Hơn nữa bà Phạm từng nói với cô, bà ấy có một đứa con gái ngốc… Ngày hôm qua cô nhìn thấy người phụ nữ trung niên đó, e rằng rất có thể là của con gái bà ấy
Nếu đây là thời không bà Phạm sinh sống vậy rất tốt, nếu hai người giống nhau là người bị đưa đến thế giới này… Vậy có thể sẽ có vài thứ khiến người ta không dễ chịu
Trong phòng khách chủ nhân ngu ngốc đang ăn gà đến vui vẻ,Thẩm Tiêu ngồi xổm ở cửa, nghiêng tai lắng nghe tiếng động bên ngoài
Cả buổi chiều trôi qua, mãi cho đến chạng vạng bên ngoài mới có tiếng động
Thẩm Tiêu bảo Chử Đình đi hấp dẫn Từ Phàm, mình thì nhân cơ hội mở một khe hở
Thông qua khe cửa, cô thấy bà Phạm một mình trở về
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bà ấy vào cửa sau, cửa đóng lại, ước chừng nửa tiếng lại đi ra, một người đi xuống lầu
Chờ khi bà Phạm lại trở về, đã tới hơn chín giờ tối
Lúc này bà Phạm mang theo hai cái thùng giữ ấm to trở về
Bà ấy lỉnh khỉnh xách đồ về nhà, sau đó lại đỡ con gái đi xuống lầu
Buổi tối khoảng mười giờ, hai người lại về nhà
Thật không nghĩ tới một bà cụ già nua như vậy phải làm nhiều chuyện như thế
Quay đầu lại nhìn thấy chủ nhận đã đi nhà vệ sinh WC rửa mặt, Thẩm Tiêu hướng về phía Chử Đình kêu một tiếng, bảo anh ta chú ý động tĩnh, cô thì ra cửa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Động tác mèo gõ cửa cũng không khó, bởi vì móng vuốt rất nhẹ, Thẩm Tiêu đành phải dùng đầu đẩy cửa
Tiếng động ấy người ở bên trong quả nhiên nghe được, theo tiếng cửa mở, đầu bà Phạm ló ra ngoài thăm dò
Thấy bà ấy tìm người, Thẩm Tiêu kêu một tiếng: “meo.” với bà ấy
Lúc này bà Phạm mới phát hiện ở cửa có một con mèo vàng
“Mèo
Đi lạc sao?” Bà ấy nói xong, thì thấy mèo vàng đã chui vào chỗ ở của bà ấy
Bà ấy quay đầu nhìn, thấy con mèo lại còn kêu meo meo với bà ấy
“Đây là đói bụng đòi ăn hử?” Nhưng chỗ của bà ấy không có thức ăn cho mèo, vì thế bà ấy đến phòng bếp cầm cây xúc xích tới
Nhưng bà ấy tháo xúc xích ra, mèo cũng không cắn ăn, ngược lại con gái ở bên cạnh chảy nước miếng nói muốn ăn xúc xích
Bà Phạm nhìn con gái, đưa xúc xích cho bà ấy: “Cho con cho con.”
“Cảm ơn mẹ.” Người phụ nữ trung niên trên xe lăn nhận lấy xúc xích trước hết cắn một mồm to, có lẽ là ăn rất vui vẻ, tiếp theo bà ấy lại giống như một đứa trẻ khoa chân múa tay vui sướng đứng lên
Sau khi ăn được, bà ấy nhìn thấy Thẩm Tiêu, bẻ một miếng xoay người đặt tới trước mặt Thẩm Tiêu: “Cho con, ăn đi.”
Miếng xúc xích này Thẩm Tiêu đương nhiên sẽ không ăn, cô lùi một bước nhìn người phụ nữ trưởng thành về thân thể tâm trí lại là trẻ con trước mắt, lại nhìn bà Phạm, nhịn không được thở dài
Cô cần sự giúp đỡ của bà Phạm trợ, nhất định phải xác định bà Phạm rốt cuộc có phải cùng bị đưa đến một thời không giống cô
Đương nhiên, ổn thỏa nhất chính là tốt nhất cô lựa chọn chậm rãi quan sát hướng đi của bà Phạm, nhưng thời gian không đợi người, Thiệu Triệt vẫn còn chờ bọn họ, cô cũng chỉ có thể cấp tiến một chút
Ở trong phòng khách nhìn một hồi, Thẩm Tiêu tìm được di động của bà Phạm
“Meo.” Cô đứng ở bên di động kêu meo meo với bà Phạm, sao bà Phạm có thể nghĩ tới một con mèo đã vậy còn có linh tính như thế, biết thứ như di động này
Bà ấy chần chờ đi đến trước sô pha: “Mi muốn bà mở di động ra?”
“Meo.”
Trong mắt bà Phạm lóe lên ngạc nhiên, bà ấy nghĩ tới rất nhiều chuyện, nhưng cuối cùng vẫn dựa theo ý nguyện của con mèo mở khóa di động
Điện thoại của bà ấy là một cái máy rất cũ, Thẩm Tiêu vươn móng vuốt, ấn mở tin nhắn, sau đó chuyển đổi phương thức nhập, nhập vào tên của mình
Bởi vì tay mèo rất lớn, sẽ rất dễ ấn vào thứ khác, hoàn thành một loạt thao tác không có cách nào linh hoạt giống như con người, hơn nữa Thẩm Tiêu cố ý kéo dài, cho nên tốn một chút thời gian
Trong lúc đó Thẩm Tiêu chú ý tới trong mắt bà Phạm có sự kinh ngạc, lại không lộ ra vẻ sợ hãi khi người thường đột nhiên nhìn thấy chuyện thần quái, trong lòng thật ra đã mơ hồ có đáp án
Khi cô nhập tên của mình vào trong khung tin nhắn, bà Phạm nhìn thấy cái tên đó, lại nhìn nó, vẻ mặt thay đổi lại thay đổi, cuối cùng khó có thể tin nhìn con mèo nói: “Mi là Thẩm Tiêu?”
“Meo.” Thẩm Tiêu đáp lại