Trò Chơi Đói Khát Cầu Sinh

Chương 306: Thế giới động vật 11




Theo lý mà nói, hiện tại người quản lý thành phố đều bắt rất nghiêm ngặt, không cho phép người bày quán ở ven đường
Nhưng tình huống của bà Phạm, quản lý thành phố cũng đều nghe thấy, mỗi lần khi nhìn thấy bà ấy dọn quán, bọn họ đều mở một con mắt nhắm một con mắt
Từng có người biết chuyện còn đặc biệt gọi điện thoại đi tố cáo, kết quả người quản lý thành phố nói: “Bà cụ bày quán ở đây, nhiều nhất là ảnh hưởng bộ mặt thành phố một chút thôi
Nếu không cho bà ấy mở quán ở đây, ảnh hưởng có thể là mạng sống của mẹ con hai người, anh tới tố cáo, anh có thể phụ trách hai mạng người hay không?”
Việc này truyền ra, sau đó không ai tố cáo nữa
Khi bà cụ xuống lầu, Thẩm Tiêu cũng đi theo xuống lầu
Cuối cùng hai người đi trên lối đi bộ bên trái ngoài tiểu khu dọn quán, Thẩm Tiêu ngồi yên bên cạnh bà cụ
Có lẽ là vì lần này có mèo, quán đồ chua có không ít người trẻ tuổi tới
Mấy người trẻ tuổi đến chơi với mèo hoặc ít hoặc nhiều đều mua một ít đồ chua về, điều này làm cho Thẩm Tiêu suy nghĩ, lần sau có phải có thể để Chử Đình đến phát huy sắc đẹp xúc tiến việc làm ăn một chút hay không
Khi Thẩm Tiêu cố gắng xách hàng hóa, cô thấy bóng dáng của mục tiêu
Lúc này cô cắn ống tay áo của bà cụ
Sau khi bà Phạm nhận thấy, quay đầu nhìn lại, tiếp theo Thẩm Tiêu lập tức nhảy từ trong lòng bà Phạm, bà Phạm vội vàng “Đuổi” theo
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trước khi Thẩm Tiêu đến chỗ người đàn ông ốm yếu đó, bà Phạm ở phía sau cô gọi: “Làm phiền bắt lại giúp con mèo đó với.”
Chàng trai trẻ đang chậm rãi đi đường nghe thấy, thuận tay túm cổ say gáy Thẩm Tiêu
Bà Phạm thấy vậy, bèn đi tới, liên tục nói cảm ơn: “Cảm ơn cảm ơn, đây là mèo hàng xóm nhờ chăm sóc giùm, nếu làm mất sẽ không dễ bàn giao
Cảm ơn cháu chàng trai.”
“Không cần khách sao, một cái nhấc tay mà thôi.” Người trẻ tuổi cười nói
Bà Phạm cảm ơn xong cứ cảm thấy không tốt lắm, vì thế bảo người trẻ tuổi chờ bà
ấy một chút, bà ấy xoay người ra cửa tiểu khu quay về lấy đồ chua đã chuẩn bị tốt trên quầy hàng đưa cho anh ta: “Đây là cải trắng cay tôi tự mình muối, rất ngon miệng, tặng cho cậu nếm thử.”
Người trẻ tuổi liên tục từ chối, nhưng bà cụ có ý tốt, thanh niên nào có thể từ chối chứ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cuối cùng, bình đồ chua này thuận lợi tặng ra ngoài
“Chúng ta như vậy có thể quá không tận tâm không?” Tặng đồ chua xong, bà Phạm cứ cảm thấy hơi nhiều dấu vết
Thẩm Tiêu biến thành mèo không thể nói chuyện, nhưng cô lại cảm thấy không có vấn đề gì
Bọn họ làm như vậy quả thật hơi nhiều dấu vết một chút, nếu là người bình thường chỉ sợ còn có thể cảm thấy kỳ quái, hoặc là hoài nghi bà Phạm dụng tâm kín đáo
Nhưng người thanh niên này thì khác
Anh ta đã bị bệnh, hơn nữa bệnh còn rất nghiêm trọng
Khi người thể hiện ra thiện ý với anh ta, đầu tiên anh ta nghĩ đến chính là đây là người khác thương hại anh ta, mà sẽ không cảm thấy người khác dụng tâm kín đáo
Mà trên thực tế, lần này Thẩm Tiêu bọn họ thật sự dụng tâm kín đáo
Tặng hũ đồ chua bỏ thêm thứ khác trong đó, không phải loại thuốc bổ như nhân sâm linh chi, mà là một loại thuốc có thể làm cho máu thịt hoại tử sục sôi sống lại một lần nữa
Đêm qua Chử Đình đã suy đoán ra từ trong cuộc điện thoại cho người bạn của Từ Phàm, chàng trai trẻ này tên là Dương Tử Minh bị ung thư cơ quan bên trong thân thể
Loại vấn đề này nhân sâm không giải quyết được, chỉ có thể đánh thức chức năng thân thể thử xem
Dùng thuốc này xem như thử, nếu không được, vậy lại đổi thuốc khác
Chỉ cần mục đích là có thể khiến người trẻ tuổi này khỏi hẳn là được
Sau khi đồ chua của bà Phạm được tặng, bà tiếp tục trở lại trước quầy hàng bán tiếp
Mà sau khi Dương Tử Minh chậm rãi đi một vòng, thì mang theo đồ chua về trong nhà
Vào cửa nhìn thấy mẹ đang giặt tay quần áo, trong lòng anh ta có hơi lên men
Bởi vì bệnh tình của anh ta, trong nhà mắc nợ rầu rĩ, hiện tại ngay cả giặt quần áo mẹ cũng không nỡ dùng điện
Đè xuống lòng chua xót, anh ta biết chỉ có bản thân nhìn qua sống vui vẻ, người nhà mới có thể vui vẻ một chút
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Mẹ.” Anh ta cười tiến lên chào hỏi nói: “Bà cụ bán đồ chua ở cửa tặng một bình cải trắng cay cho con
Hôm nay giữa trưa chúng ta cứ ăn cái này đi, con cũng đã lâu không ăn đồ chua, vừa khéo thèm ăn cực kỳ.”
Mẹ Dương quay đầu nhìn, nói: “Tay nghề của bà Phạm rất tốt, củ cải muối bà ấy làm cũng rất ngon
Nếu con muốn ăn đồ chua, vậy giữa trưa mẹ làm cá vụn dưa chua cho con.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.