Chương thứ 27: Ngày trò chơi cuối cùng
「 Thì ra là như vậy a, 」 Hạ Tịch vỗ vỗ l·ồ·ng n·g·ự·c của mình, ra vẻ lòng còn sợ hãi, 「 suýt chút nữa dọa ta nhảy dựng, ta còn hoang mang mình đâu có đắc tội ai, cớ gì lại có người muốn g·i·ế·t ta chứ
」
「 Thật có lỗi, 」 đối phương rất thành khẩn mà x·i·n· ·l·ỗ·i, 「 nếu giờ hiểu lầm đã giải khai, ta hy vọng giữa chúng ta không cần có thêm tranh chấp vô ích
Nếu như các ngươi cam đoan sẽ không làm tổn thương ta, ta bây giờ có thể rời đi
」
「 Được
」 Giọng Hạ Tịch thanh thúy, đầy ắp ý cười thân thiện, 「 Ngươi vốn cũng không cố ý muốn làm tổn thương chúng ta, dĩ nhiên chúng ta sẽ không tính toán
」
Diệp Không Thanh hơi nhíu mày, trong đôi mắt xanh lục toát ra một tia không kiên nhẫn
Hạ Tịch duỗi ngón tay, nhẹ nhàng chọc vào mu bàn tay trái đang rũ xuống bên thân của Diệp Không Thanh
Diệp Không Thanh cúi đầu nhìn Hạ Tịch, có vẻ khó hiểu
Hạ Tịch chớp chớp mắt với Diệp Không Thanh, trong mắt lộ ra vẻ giảo hoạt
Diệp Không Thanh khựng lại một chút, rồi sau đó hắn buông tay cầm súng xuống
「 Ta đã thuyết phục đồng bạn của ta rồi, 」 Giọng Hạ Tịch vừa ngọt vừa trong trẻo, dường như hoàn toàn tin tưởng đối phương, 「 Ngươi đi đi
」
Nam nhân đầu tiên là cẩn t·h·ậ·n đưa đầu dò xét một cái, thấy rõ dung mạo Hạ Tịch xong thì hắn đột nhiên lộ ra vẻ ngượng ngùng, rồi hắn chậm rãi bước đi
Nam nhân vóc người không cao, đại khái một mét bảy gì đó, đầu cắt ngắn, dáng người hơi tròn trịa
Hắn mặc đồ tây, thắt cà vạt cùng giày da, thoạt nhìn lại không giống người làm công sở cổ trắng là mấy, ngược lại rất giống một người làm nghề tiếp thị, tiêu thụ
「 Thật sự là thật có lỗi, ta không nên đ·ộ·n·g· ·t·h·ủ với các ngươi, 」 nam nhân cười ngượng, lời x·i·n· ·l·ỗ·i rất chân thành, 「 May mắn các ngươi không sao, bằng không ta sẽ tội lỗi c·h·ế·t mất
」
Trong tay hắn vẫn cầm khẩu súng ngắn, hiển nhiên vẫn chưa hoàn toàn buông xuống cảnh giác
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng để bản thân thoạt nhìn không có ý địch, tay cầm súng của hắn rũ xuống bên thân, nòng súng hướng xuống
「 Mọi người đều không sao là tốt rồi ~」 Hạ Tịch vô tư xòe tay ra, rồi lại hiếu kỳ hỏi, 「 À mà, sao ngươi lại đến đây
」
「 Cái này..
」 nam nhân nhăn nhăn mặt, cười khan, 「 Ta xin phép giới thiệu bản thân trước đã, ta gọi Trịnh Hiệu, là tiêu thụ quản lý
」
「 Ta gọi Hạ Tịch, 」 Hạ Tịch thuận theo đề tài của Trịnh Hiệu nói, 「 là học sinh
」
Nói xong nàng bật cười một tiếng: 「 Bất quá giờ đều là tận thế rồi, xem ra nghề nghiệp trước kia cũng chẳng còn tác dụng gì nữa đâu
」
Trịnh Hiệu không nhịn được cười theo: 「 Không có ý tứ, ta quen giới thiệu bản thân như vậy sau đó, nhất thời chưa kịp sửa đổi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
」
Nói xong hắn nhìn về phía Diệp Không Thanh đang đứng một bên: 「 Không biết vị tiên sinh này xưng hô thế nào
」
Diệp Không Thanh hơi nhếch cằm, ánh mắt nhìn thẳng phía trước
Vì chênh lệch chiều cao, ánh mắt hắn trực tiếp xuyên qua đỉnh đầu Trịnh Hiệu, nhìn về phía xa xôi
Trịnh Hiệu thấy Diệp Không Thanh không thèm nhìn mình, cũng không giận, hắn quay đầu nhìn Hạ Tịch hỏi: 「 Sao các ngươi lại ở cái nơi này
Ở đây thoạt nhìn sắp sập rồi, vẫn nên nhanh chóng đi ra ngoài thì hơn
」
Trong giọng nói của hắn đầy vẻ quan tâm
Hạ Tịch tán đồng gật đầu: 「 Ta cũng cảm thấy ở đây rất nguy hiểm
」
Đang nói, nàng k·é·o tay Diệp Không Thanh: 「 Chúng ta cứ vừa đi ra ngoài, vừa tán gẫu đi
」
Diệp Không Thanh không phản kháng, thuận theo ý Hạ Tịch mà bước ra ngoài
「 Tốt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
」 Trịnh Hiệu xoay người đồng thời, ánh mắt liếc nhìn tập tài liệu trong tay Hạ Tịch
Bất quá vì Hạ Tịch úp mặt có chữ viết vào người, Trịnh Hiệu không nhìn thấy được
「 À mà..
Hạ Tịch, sao ngươi lại đến nơi nguy hiểm này
」 Trịnh Hiệu lần nữa đưa ra vấn đề này
(Hết chương)