Trò Chơi Sinh Tồn Của Đại Lão Nạp Tiền

Chương 62: Chương 62




Chương 62: Trong pháo đài không đầu người (14)
Lời nói là vậy, song Hạ Tịch vẫn chưa bỏ cuộc, nàng tiếp tục lật tìm các phần còn lại của tủ sách
Kết quả là chẳng thu được gì
Hạ Tịch chăm chú nhìn tủ sách trước mặt một hồi, đột nhiên nàng cúi eo xuống nhìn vào lỗ hổng dưới đáy tủ sách
Thật bất ngờ, nàng lại thấy bên trong lờ mờ có vật gì đó
Nàng lấy đèn pin rọi vào lỗ hổng, thấy một cuộn giấy da trâu được cuộn tròn
Nàng nằm rạp xuống đất, đưa tay vào lỗ hổng
Cuộn giấy da trâu nằm ở sâu trong góc của lỗ hổng tủ sách, may mắn cánh tay nàng gầy và dài nên sau một hồi mò mẫm, cuối cùng nàng cũng lấy được
Hạ Tịch phủi phủi bụi bặm bám trên cuộn giấy da trâu, rồi từ từ mở ra
Bên trên là một bức tranh sơn dầu
Không có bất kỳ chú thích văn tự nào, cũng không rõ là ai vẽ, và cũng không biết người được vẽ là ai
Trong tranh là một người đàn ông thân hình cao lớn, gương mặt tiêu chuẩn Châu Âu, ngũ quan sâu sắc, khoác lên mình bộ lễ phục kiểu Châu Âu quý phái thuộc thế kỷ cũ
Người đàn ông một tay chắp sau lưng, một tay vươn ra phía trước, hơi cúi người, nở nụ cười nhìn thẳng về phía trước, trông như đang mời người xem tranh cùng khiêu vũ với hắn
Người đàn ông này tuy không thể nói là đẹp trai, nhưng lại toát ra khí chất ôn hòa nhã nhặn, đầy đủ hơi thở của một thân sĩ
Hạ Tịch xem xét kỹ lưỡng, không tìm ra thêm manh mối hữu ích nào khác
Nàng đặt cuộn giấy da trâu lên chiếc bàn nhỏ, rồi lại dời một cái ghế đến, bước lên ghế để nhìn vào đỉnh tủ sách
Nếu dưới đáy tủ sách có tranh, thì biết đâu chừng trên đỉnh tủ sách cũng có vật gì đó
Vóc người nàng cao, đứng trên ghế không cần nhón chân cũng có thể dễ dàng nhìn rõ mọi thứ trên đỉnh tủ sách
Quả nhiên, nàng đã tìm thấy một quyển sách
Quyển sách phủ đầy lớp bụi dày cộm, còn có thể thấy rõ những con rận sách nhỏ bé chậm rãi bò qua trang bìa, dường như nó đã bị người ta bỏ quên ở đây rất lâu
Hạ Tịch lục lọi trong túi áo khoác lông vũ, tìm thấy một gói khăn giấy che mặt nhỏ, nàng dùng khăn giấy che mặt kẹp lấy, rồi nhẹ nhàng lấy quyển sách xuống
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nàng tốn một chút thời gian tỉ mỉ lau sạch mọi vết bẩn trên bìa sách, rồi dùng sức vỗ vỗ trang sách, cố gắng làm rung rớt hết rận sách bên trong xuống, cuối cùng nàng lấy ra một đôi bao tay từ trong hộp chứa đồ rồi đeo vào, lúc này mới mở trang sách ra lật xem
Đây dường như là một quyển tộc phổ
Bên trên ghi chép rất nhiều tên người, cùng với mối quan hệ giữa họ
Mặc dù Hạ Tịch rất khẳng định văn tự trên quyển tộc phổ này không phải là ngôn ngữ nàng nhận biết, nhưng khi nội dung tiến vào trong đầu nàng, nó tự động chuyển hóa thành ngôn ngữ mà nàng có thể hiểu
Xem ra hệ thống nói “giao tiếp không chướng ngại” không chỉ ám chỉ lời nói, mà còn bao gồm cả văn tự
Tên người trong gia tộc này rất dài, Hạ Tịch xem một lúc thì mất kiên nhẫn, nhanh chóng lật đến những trang sau
Lật đến phần nửa sau, tất cả đều là những trang giấy trống, xem ra quyển tộc phổ này vẫn chưa được viết xong
Hạ Tịch lại lật về những trang trước, cuối cùng tìm thấy trang có ghi chữ cuối cùng trong tộc phổ
Trên trang này chỉ có duy nhất một tên người, dường như là dòng dõi cuối cùng của gia tộc này, sau đó đại khái là tuyệt tự
"An Đức Liệt Da Phu..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hạ Tịch đọc lại cái tên được tự động phiên âm trong đầu, rồi theo bản năng nàng quay đầu nhìn thoáng qua tấm giấy da trâu trên bàn
Chẳng lẽ đây là tên của người trong bức tranh kia
Nàng vừa nghĩ vừa tùy tiện mở tiếp các trang phía sau, không ngờ lại thấy thêm một đoạn văn tự ở trang cuối cùng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đây giống như một lời nhắn, lại còn được viết vội vàng, nét chữ lộn xộn
(Hết chương)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.