Được khai quang hay chưa thì Dư Hạnh không rõ, nhưng hắn tới vườn hoa cũng chỉ vì cái xác này thôi
Mùi hương đặc biệt mà hắn ngửi thấy trước khi bước vào là mùi thối rữa
Bây giờ đã thành công tìm được mục tiêu, hắn và Martha cùng đào cái xác dưới bụi hoa lên
Chủ yếu là hắn đào bới bằng gậy baton của mình trong lúc Martha đứng bên cạnh và cổ vũ hắn cố lên
[Bạn đang đào bộ xương trong vườn hoa, điểm thể lực -15.]
Điểm thể lực có thể được phục hồi hoàn toàn trong lúc nghỉ ngơi và ngủ say
Điểm thể lực của Dư Hạnh và Martha đã tràn đầy vào sáng sớm
Trừ 15 điểm chẳng thấm vào đâu cả
Sợ Dư Hạnh buồn chán, Martha chủ động tìm chủ đề nói chuyện: "Anh Roy, sao anh lại quen thuộc với ngôn ngữ của các loài hoa như vậy
Anh đã từng nghiên cứu về lĩnh vực kiến thức này sao
Dư Hạnh mỉm cười: “Dạo trước anh có một người bạn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cậu ấy giống như một yêu tỉnh hoa, rất quan tâm đến các loại hoa
Anh thường xuyên nghe cậu ấy nói, thế là cũng nhớ được một số loài đặc biệt.”
Chẳng mấy chốc, từng khóm hoa rơi rụng và mặt đất bị lật tung, để lộ một bộ xương người
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đúng vậy, không chỉ ngón tay đã mất da thịt mà toàn bộ cơ thể cũng không giống một cái xác nữa, chỉ có thể gọi là bộ Xương người
Trong quá trình khai quật, nhiều khớp xương gãy không thể nối lại được nên khi Dư Hạnh đào được bộ xương ra khỏi lòng đất, nó đã vỡ vụn thành từng mảnh
Chỉ việc đào bộ xương ra khỏi đất đã tốn rất nhiều thời gian và sức lực của họ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Martha sợ quỷ, nhưng không ngờ cô ấy lại không sợ xác chết chút nào
Theo cách nói của cô ấy thì là “Em chỉ sợ những thứ có thể di chuyển, chúng không di chuyển thì có gì phải sợ?”
Lúc này cô ấy đang tình nguyện nhận trọng trách giúp Dư Hạnh khôi phục lại hình dáng bộ xương
Hai người chuyển đống xương nằm rải rác khắp nơi đến khu vực trong cùng của khu vườn, nơi có một mảnh đất kiên cố ngăn cách với biệt thự, rất thích hợp để đặt bộ xương
"Mảnh này ở đây, ừm, mảnh này..
Đây không phải là xương chân, mà là xương sườn
Em có biết những kiến thức cơ bản không thế
Dư Hạnh và cô ấy tranh đấu một hồi, hắn phát hiện cô bé loli này thật sự không biết bất cứ thứ gì về cấu tạo của một bộ xương
Mà Martha cũng oan ức chẳng kém
Cô ấy bĩu môi đặt xương sườn vào đúng vị trí, thầm nghĩ sao một người bình thường có thể ghép lại được cả một bộ xương hoàn chỉnh chứ
Anh nghĩ ai cũng giống mình saol
“Đây không phải là cánh tay, mà là chân...”
Khi Dư Hạnh chấn chỉnh lại Martha với giọng điệu bất lực lần nữa, Martha bỏ cuộc, Martha không làm nữa, cô ấy ÿ vào thân phận của mình mà thở hồng hộc nói: "Anh Roy đã hứa sẽ giúp đỡ em, thế nên đừng hung dữ với em nữa
Em là thầy trừ tà, không phải một thám tử có học thức uyên bác như anh đâu
Dư Hạnh nhìn sang cô ấy với một nụ cười, thật ra họ làm việc rất nhanh, về cơ bản mọi thứ đã được sắp xếp lại với nhau
Mặc dù cô bé loli này không hiểu nhưng lại luôn nghe theo chỉ dẫn của hắn
Thế là hắn hỏi: "Anh hung dữ với em khi nào?”
".,
Martha nhớ lại, quả thực hắn không hung dữ, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến cô ấy cảm thấy rất khó chịu, "Cách nói của anh, giọng điệu của anh làm tổn thương lòng tự trọng của em
Em cảm thấy mình rất vô dụng
"Đừng coi thường mình
Dư Hạnh cố ý trêu chọc cô ấy, "Bùa chú của em rất hữu dụng mà
Martha phải mất hai giây mới nhận ra - nói vậy chẳng phải là ngầm thừa nhận rằng cô ấy rất vô dụng sao
Mặc dù bây giờ cô ấy thực sự không còn tác dụng gì nữa, nhưng, nhưng, anh anh anh
Sau một lúc lâu, cuối cùng họ cũng đặt được tất cả những chiếc xương được tìm thấy vào đúng vị trí
Còn một số bộ phận trong đất mà họ thực sự không thể tìm thấy, thôi thì hãy để chúng nằm yên ở đó đi
Bằng cách tìm kiếm cái xác của bà Brown, Martha biết họ có thể biết được đại khái nguyên nhân cái chất từ hình dạng của thi thể
Thậm chí có thể khôi phục lại cảnh tượng khi ông Brown giết bà Brown, ngay cả khi chỉ còn lại bộ xương, họ vẫn có thể nhìn thấy được một vài thông tin từ các chỉ tiết
Đương nhiên, cô ấy không am hiểu lĩnh vực này nên chỉ đành gửi gắm hy vọng vào Dư Hạnh, người dường như biết tất cả mọi thứ, và hy vọng hắn có thể giải thích cho cô ấy một chút
Nhưng rồi Martha phát hiện Dư Hạnh trông rất kỳ lạ sau khi xem xét kỹ hơn bộ xương
Martha thận trọng hỏi: "Có chuyện gì vậy
Anh không tìm được thông tin gì à
Ánh mắt của Dư Hạnh dừng lại trên xương chậu rất lâu
Nghe vậy, hắn nhấch khóe mắt, lộ ra nụ cười đầy ẩn ý: "Không, có rất nhiều tin tức
"Bộ xương này không phải là của bà Brown, và đây không phải bộ xương duy nhất được chôn trong khu vườn này
"Hả
Martha bối rối, nhưng cô ấy nhanh chóng nhận ra, "Đây là một người nam phải không?” "Đúng vậy, là bộ xương của nam giới
Dư Hạnh gật đầu đồng ý.