Nếu sơ sẩy bị đâm trúng thật, với tố chất cơ thể phế vật này của hắn, tốc độ hồi phục còn chẳng nhanh bằng tốc độ chém của cô ấy
Khúc Hàm Thanh: “...”
Cô ấy hơi giận, nhưng lại không thể phản bác
Cô đang định mở lời tạm biệt, thì ánh mắt Dư Hạnh bỗng thay đổi, hắn quay đầu lại, nhìn về một hướng nào đó, nhưng ở đó chỉ có môi một vách tường, cùng với một bức tranh vẽ núi non
“Có chuyện gì vậy?” Khúc Hàm Thanh hỏi
“Cuối cùng con mồi của tôi cũng câu được cá lớn rồi.” Dư Hạnh nhếch mép cười, đáp lại: “Lúc trước tôi đã để lại một luồng quỷ khí trong người Lăng Hằng, tiện cho tôi giám sát hắn ta, mới nãy, hắn ta đã di chuyển với tốc độ nhanh hơn.”
“Nhanh đến mức nào cơ?” Khúc Hàm Thanh khoanh tay, khá là có hứng thú
“Nhanh đến mức..
Khiến tôi nhận ra ngay hắn ta đang ngồi trên máy bay.” Dư Hạnh móc điện thoại ra, lên mạng tra danh sách chuyến bay, sau đó cười rộ lên: “Căn cứ theo thời gian cất cánh cùng với phương hướng di chuyển của hắn ta, nơi hắn ta muốn tới chính là chỗ này.”
Sau đó bấm điện thoại lên vài lần, Dư Hạnh quay ngược điện thoại lại cho Khúc Hàm Thanh xem
Khúc Hàm Thanh cúi đầu nhìn điện thoại
Trên màn hình điện thoại là bản đồ phóng đại, chính giữa bản đồ là một thành phố không lớn không nhỏ
Hoàn Nam, thành phố Phù Hoa
“Hắn ta muốn tìm thành viên khác của Đan Lăng Kính sao
Nhưng tại sao lại là bây giờ?” Dứt câu, Khúc Hàm Thanh thoáng cụp mắt, sau đó bình tĩnh phân tích: “Mấy ngày này, anh dùng quỷ khí để giám sát quỹ đạo hành động của hắn ta, nhưng lại không can thiệp, rõ ràng là để đợi tới ngày hôm nay
Điều đó chứng tỏ, anh biết rõ hắn ta sẽ đi tìm đồng bọn để nhờ giúp đỡ
Vả lại, nghe anh miêu tả về Lăng Hằng, bên ngoài hắn là một nhà sinh vật học, vậy tức là..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Có phải gần đây hắn đang làm thí nghiệm gì hay không?” Dư Hạnh nhìn cô ấy, như nghĩ ngợi điều gì
Khúc Hàm Thanh không để ý tới ánh mắt của hắn, tiếp tục đưa ra suy luận theo mạch logic của mình: “Vội vàng như vậy, hẳn là có liên quan đến biến cố gần đây nhất của hắn ta
Biết cố gần đây nhất của hắn là cái chết của người bạn gái, lẽ nào, hắn định hồi sinh bạn gái ư
Nếu như là thật, vậy thì hiển nhiên tế phẩm của hắn có khả năng nắm giữ linh hồn, như vậy thì đúng là hiếm thấy..
Ánh mắt của anh là sao?”
“Không có gì, không có gì đâu...” Dư Hạnh rất có hứng thú với suy nghĩ của cô ấy, đánh mắt nhìn: “Tôi đang nghĩ, sau khi tiến vào trò chơi duy diễn, năng lực trinh thám của cô càng lúc càng đi lên ấy nhỉ.”
Quan trọng là sự nhạy bén, có thể nhìn nhận đúng đắn vấn đề cần giải quyết, bỏ qua những yếu tố gây xao nhãng
“Tất nhiên rồi, tôi không có đồng đội, trước nay đầu phải dựa vào bản thân mình.” Khúc Hàm Thanh thản nhiên nhận lời khen từ hắn, bình tĩnh giải thích: “Ban đầu tôi không có tế phẩm, không có kinh nghiệm, chẳng có gì cả, muốn sống sót giữa biết bao nhiêu sự uy hiếp từ cả quỷ vật lẫn nhân loại, chỉ có cách tự củng cố bản thân, khiến phương diện nào của mình cũng không còn khuyết điểm.”
“Việc suy luận cũng như thế, nếu như tôi không giỏi thì đã bỏ mạng từ lâu rồi.”
Thiếu nữ trước mắt cũng chỉ mới hai mươi ba tuổi, bằng với số tuổi của Dư Hạnh trên chứng minh thư
Vậy mà cô ấy lại chẳng giống người hai mươi ba tuổi chút nào, cứng cỏi đến đáng sợ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thái độ lúc kể chuyện càng thản nhiên, càng chứng tỏ khi xưa cô ấy đã phải trải qua không biết bao nhiêu tai họa
Bàn tay dài gây gò của hắn đặt lên đầu Khúc Hàm Thanh, khẽ xoa mái tóc mềm mại của cô ấy
Khúc Hàm Thanh sửng sốt, sau đó không nghĩ ngợi gì mà gạt phăng bàn tay của Dư Hạnh, sửa lại mái tóc của mình, giọng điệu khinh thường: “Đừng hiểu lầm, tôi chẳng thấy buồn bã chút nào cả, cho dù anh đã lớn tuổi rồi thì cũng không cần phải xót xa vì chuyện của tôi.”
“Đợi một chút.” Dư Hạnh cũng không giận, thu tay về, cười nói: “Khi tôi tới được cấp Phần Hóa, cô cũng sẽ có đồng đội.”
“
Khúc Hàm Thanh không nhìn hắn nữa, vào trong bếp rót một ly nước đá
Uống được một ngụm, cô ấy nhỏ giọng thì thầm: “Cũng trong mười năm nay, mười năm trước anh giống anh trai của tôi, mười năm sau anh chẳng khác gì con trai tôi
Con trai cứ đợi đó mà xemil” Dù sao điệu bộ lão yêu quái này cũng không hề thay đổi
“Vậy trong mười năm nay thì sao?” Dư Hạnh không biết đã theo vào từ lúc nào, tựa lưng vào khung cửa phòng bếp, cười tủm tỉm
“Trong mười năm nay...” Khúc Hàm Thanh cầm ly nước, nghiêng đầu nhìn hắn một cái, không hề cảm thấy xấu hổ khi nói xấu bị bắt quả tang, đi lướt qua hắn, trở lại phòng khách: “Chỉ cần anh không làm mấy chuyện khiến tôi hiểu lầm rằng anh thích tôi, vậy thì anh sẽ không giống bạn trai tôi.”
Dừng lại trong chốc lát, cô ấy nghĩ ra một đáp án: “Mười năm nay thì giống như đồng nghiệp.”
Dư Hạnh vỗ tay: “Lợi hại, lợi hại, được, vậy thì thưa quý cô đồng nghiệp, bây giờ tôi muốn mua vé máy bay tới thành phố Phù Hoa, cô...” “Tôi cũng đi.” Khúc Hàm Thanh nói: “Người của Đan Lăng Kính, tôi không muốn buông tha cho ai cả.”
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]