**Chương 75: Đặt Tên**
"Đường Thư Dao
Nhị muội yên lặng lẩm nhẩm mấy lần, vui vẻ nói: "Ba ba, con t·h·í·c·h cái tên này
"Ba ba, con cũng muốn có tên chữ
Tiểu Lục đột nhiên kêu lên
"Con cũng muốn
Tiểu Bát th·e·o s·á·t phía sau
Phàm là có chuyện tốt gì, Tiểu Lục nhất định hùa theo, tiếp theo chính là Tiểu Bát
Tiểu Bát mặc dù không hiểu nhiều lắm, nhưng chỉ cần Tiểu Lục mở miệng, nàng liền khẳng định sẽ đi th·e·o mở miệng, quản hắn là cái gì, trước đi th·e·o mở miệng rồi tính
Mấy đứa con gái khác mặc dù không có mở miệng, nhưng trong ánh mắt đều tràn đầy chờ mong
"Được, dứt khoát đều cho các con đặt tên
Đường Kiến Thành cười một tiếng, sau đó, chỉ vào Đại muội nói, "Đại muội, tính tình con tương đối yên tĩnh dịu dàng, ta đặt cho con cái tên, Đường Thư Uyển, thế nào
"Đường Thư Uyển
Nghe hay lắm ạ
Đại muội rất hài lòng
Tiếp đó, Đường Kiến Thành lại chỉ vào Tam muội, "Tam muội ngày thường hay suy nghĩ, rất thông minh, ta đặt là 'Đường Thư Tuệ'
"Vâng, con t·h·í·c·h ạ
Tam muội cũng rất hài lòng
"Tứ muội t·h·í·c·h chưng diện, khéo tay, giống như đóa hoa quyên xinh đẹp, ta đặt là 'Đường Thư Quyên'
"Ngũ muội tỉnh táo trấn định, rất có phong thái anh hào, ta đặt là 'Đường Thư Anh'
"Tiểu Lục, con ưa t·h·í·c·h náo nhiệt, ưa t·h·í·c·h cuộc sống có gợn sóng, ta đặt là 'Đường Thư Lan'
"Tiểu Thất, con thích vận động thích náo nhiệt cũng t·h·í·c·h khoe khoang, ta hy vọng con có thể trầm tĩnh một chút, ổn trọng một chút, cho nên, ta đặt cho con cái tên 'Đường Thư Tĩnh'
"Tiểu Bát, con tuổi còn nhỏ đã biết khiêm nhường, phẩm hạnh cao khiết, cho nên, ta đặt tên con là 'Đường Thư Khiết'
"Tiểu Cửu, con vừa mới sinh ra không lâu, như một đóa hoa sen trắng vừa mới nở rộ, ta đặt tên con là 'Đường Thư Liên'
"Các con thấy thế nào
Mấy đứa con gái nhìn nhau, sau đó đồng thanh: "Nghe hay lắm ạ
Tưởng Vạn Hòa liếc nhìn Đường Kiến Thành chừng mấy lần, gia hỏa này nhìn qua chính là một lão già quê mùa, không nghĩ tới đặt tên lại hay như vậy
"Được rồi, Thư Dao, con ở lại giúp ta phân loại dược liệu, Đường Kiến Thành, ông đi lấy t·h·u·ố·c, những người khác ra ngoài chờ đi, ta xem xong những b·ệ·n·h nhân hôm nay, là phải bắt đầu nghiên cứu phương t·h·u·ố·c của ta
Tưởng Vạn Hòa bắt đầu đ·u·ổ·i người
Nhị muội ngây ngẩn cả người, mới phản ứng được, Tưởng bác sĩ đang gọi nàng, vội vàng đứng sang một bên, mắt lom lom nhìn Đường Kiến Thành bọn người rời khỏi phòng
"Nhị muội, bây giờ con là người có tên chữ rồi, con phải tin tưởng chính mình, con nhất định có thể làm được
Lúc rời đi, Đường Kiến Thành cổ vũ một câu
Đại muội cũng nói: "Nhị muội, em nhất định có thể làm được
Tam muội cũng nói: "Nhị tỷ, muội tin tưởng tỷ, phân loại dược liệu không khó, nhìn nhiều học nhiều suy nghĩ nhiều và kiểm tra là được
Tứ muội nói: "Nhị tỷ, tỷ nhất định có thể phân loại dược liệu thật xinh đẹp
Ngũ muội: "Nhị tỷ, cố lên
Tiểu Lục cùng Tiểu Bát không nói gì thêm, còn đắm chìm trong việc thảo luận về tên riêng của mình
Tiểu Lục: "Muội cảm thấy tên của muội êm tai nhất, Đường Thư Lan, sách lan, hay quá đi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiểu Bát: "Tên muội, êm tai
Tiểu Lục: "Tên của muội là gì
Tiểu Bát nghiêng đầu nghĩ rất lâu, cuối cùng chạy đi tìm Đường Kiến Thành, "Ba ba, tên của con, con quên mất rồi
Đường Kiến Thành: "Con tên là Đường Thư Khiết
Nhớ kỹ, Thư Khiết
Tiểu Bát: "Vâng, con nhớ rồi
Đường Kiến Thành lấy t·h·u·ố·c xong liền đi, Đại muội mang th·e·o mấy người muội muội chờ ở bên ngoài căn phòng, bây giờ, bên ngoài phòng của Tưởng bác sĩ không còn một b·ệ·n·h nhân nào, mà ở trong đại sảnh, bên ngoài phòng của năm vị bác sĩ kia, lại vẫn còn không ít người đang xếp hàng
Cùng lúc đó, Tiểu Thất đi th·e·o Tưởng Dao về nhà của Tưởng Dao
Nhà của Tưởng Dao, ở tại khu nhà tập thể của cán bộ huyện, căn nhà cũng không lớn, hai phòng ngủ một phòng khách một bếp một vệ sinh, hơn bảy mươi mét vuông, nhưng trong phòng được thu dọn rất sạch sẽ, bày biện không ít sách, trên tường treo không ít thư pháp và tranh vẽ, rất có không khí của một gia đình thư hương
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bất quá, cha mẹ của Tưởng Dao đều là người có tính cách nghiêm túc t·h·ậ·n trọng
"Mẹ, ba, con đã về rồi
"Tiểu Thất, đây là mẹ ta, kia là ba ta
Tưởng Dao chỉ về phía cha mẹ nàng để giới t·h·iệu cho Tiểu Thất
Nhìn thấy Tưởng Dao dẫn th·e·o một bé gái chừng bốn năm tuổi trở về, hai người đều có chút kinh ngạc
"Dao Dao, cô bé này là ai vậy
Mẹ của Tưởng Dao là 'Đỗ Vân' nhìn về phía Tiểu Thất, trong lòng mặc dù hiếu kì, nhưng trên mặt lại giữ vẻ không b·iểu t·ình
"Cháu chào bà, cháu tên là Tiểu Thất
Tiểu Thất lại rất nhiệt tình, đột nhiên nhướng mày, "Không đúng, cháu không thể gọi bà là bà nội được
Nghe nói như thế, ba người lớn đều tỏ vẻ kỳ quái nhìn Tiểu Thất
Tiểu Thất nghiêng đầu nói: "Bà là mẹ của dì Tưởng, mà dì Tưởng là con gái, cho nên, cháu phải gọi bà là bà ngoại
Nếu như là mẹ của chú, thì phải gọi là bà nội
"Vậy ông chính là ông ngoại
Tiểu Thất tiếp đó lại quay sang gọi ba của Tưởng Dao, "Ông ngoại, cháu chào ông
Ba của Tưởng Dao là 'Tưởng Chính Phong' đang ngồi trước bàn đọc sách ở ban công, cầm b·út lông viết chữ, đây là sở t·h·í·c·h lớn nhất của ông, nghe thấy Tiểu Thất gọi, ông vội vàng đáp: "Chào cháu, cô bé
Tiểu Thất chạy đến trước bàn, nhìn chữ Tưởng Chính Phong viết, hỏi: "Ông ngoại, ông đang vẽ tranh sao ạ
Tưởng Chính Phong nói: "Ông đây là đang viết chữ
Tiểu Thất nói: "Ông ngoại, ông viết chữ đẹp quá, giống như b·ứ·c họa vậy
Lời này nếu là do người lớn nói ra, Tưởng Chính Phong tuyệt đối sẽ tức giận, đây rõ ràng là đang chê ông không biết viết chữ, chỉ biết vẽ bậy, mà trong thư pháp, điều cấm kỵ nhất chính là viết chữ mang đầy phong thái hội họa
Nhưng bây giờ, lời này là từ trong miệng của một cô bé 5 tuổi nói ra, cho dù là Tưởng Chính Phong nghiêm túc t·h·ậ·n trọng cũng không nhịn được lộ ra nụ cười, "Cháu biết chữ không
"Không ạ
Tiểu Thất t·r·ả lời rất thẳng thắn, "Nhưng cháu thường x·u·y·ê·n nghe đài, trong đài thường x·u·y·ê·n nói 'Đẹp như người trong b·ứ·c họa' 'Đẹp như một b·ứ·c tranh' 'Đẹp như tranh vẽ' 'Du ngoạn trong tranh' vân vân, cho nên, cháu biết vẽ là những thứ rất đẹp, rất đáng xem
Tưởng Chính Phong kinh ngạc
Một cô bé nhỏ như vậy, có thể nghe hiểu đài phát thanh thảo luận cái gì đã là rất giỏi, thế mà còn có thể ghi nhớ, bây giờ còn có thể vận dụng một cách thành thạo như vậy
Đây không phải là thần đồng chứ
Tưởng Chính Phong hỏi: "Cô bé, cháu tên là gì, cha mẹ cháu là ai
Tiểu Thất: "Cháu tên là Tiểu Thất, ba cháu tên là Đường Kiến Thành, mẹ cháu tên là Lưu Phương Phương, cháu có sáu người chị gái, hai người em gái
Ở thôn của cháu, bọn họ đều xem thường nhà cháu, nói ba mẹ cháu không sinh được con trai, sinh toàn là những món hàng đền tiền, cho nên, đám con trai trong thôn thường x·u·y·ê·n k·h·i· ·d·ễ chị gái và em gái của cháu, bất quá, bọn họ không dám k·h·i· ·d·ễ cháu
"Vì sao
Tưởng Chính Phong, Đỗ Vân và Tưởng Dao đều bị gợi lên sự hiếu kì
Bọn hắn đều biết rất rõ, ở thời đại này, đừng nói là n·ô·ng thôn, cho dù là trong thành phố, cũng có tư tưởng trọng nam khinh nữ rất nặng nề
"Bởi vì bọn họ k·h·i· ·d·ễ không lại cháu, chỉ có bị cháu k·h·i· ·d·ễ thôi
Tiểu Thất đắc ý nói, "Có một lần, Cẩu Đản trong thôn muốn k·h·i· ·d·ễ cháu, cháu trực tiếp lột quần nó, trước mặt mọi người đ·á·n·h vào m·ô·n·g nó
Nó k·h·ó·c rồi bỏ chạy
"Cẩu Đản là ai
Đỗ Vân hỏi
Tiểu Thất: "Trong thôn của cháu có ba đứa tên Cẩu Đản, Đại Cẩu Đản, Nhị Cẩu Đản, và Tam Cẩu Đản, đứa k·h·i· ·d·ễ cháu là Đại Cẩu Đản
Nó là con trai, bị cháu k·h·i· ·d·ễ, chỉ biết về nhà tìm cha mẹ, thật là mất mặt
Nghe những lời này, Đỗ Vân, Tưởng Chính Phong, và Tưởng Dao đều tỏ vẻ chấn kinh, "Cháu là con gái mà dám lột quần con trai trước mặt mọi người ư
"Chuyện này có gì to tát, bọn họ không nghe lời, cháu còn đ·á·n·h vào chim của bọn họ
Lời kế tiếp của Tiểu Thất, càng khiến bọn họ r·u·ng động hơn: Đây là ma nữ từ đâu chui ra vậy
!
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]