Trở Lại 82: Nữ Nhi Của Ta Một Cái Cũng Không Thể Thiếu

Chương 88: Hốt hoảng Đường Kiến Binh




Chương 88: Đường Kiến Binh hoảng hốt
"Khổ cực ngươi, mau vào sưởi ấm, trời lạnh thế này, thật sự là muốn c·hết cóng người a
Ta đi gọi người đem dược liệu chất lên xe
Đường Kiến Thành vội vàng mời Tưởng d·a·o vào nhà
Lưu Phương Phương thì nhiệt tình kéo ghế cho Tưởng d·a·o, rót trà nóng, tìm ra chỗ bí đỏ khô còn lại không nhiều trong nhà, còn có cả bánh kẹo Đường Kiến Thành lần trước mua về, bày ở trước mặt Tưởng d·a·o
"Tẩu t·ử, chị khách khí quá
Những thứ này, Tưởng d·a·o căn bản không để vào mắt, nhưng thái độ của Lưu Phương Phương lại làm cho nàng rất hài lòng
"Tưởng cán bộ, tôi ăn nói vụng về, cô cứ tự nhiên cầm ăn nhé
Tưởng d·a·o lần trước tới tá túc, Lưu Phương Phương liền biết nàng là cán bộ xã, bây giờ lại lái xe tới, mà lại là tới đón hai đứa con gái mình, nàng cảm thấy rất có thể diện, lại rất thấp thỏm, sợ tiếp đãi không tốt, hận không thể đem tất cả đồ ăn ngon trong nhà lấy ra
Có thể trong nhà..
Thật đúng là không có cái gì ngon
Mặc dù trong nhà có tiền, nhưng nếu muốn bảo Lưu Phương Phương tự mình đi mua, thì không có khả năng, trừ phi là bất đắc dĩ, nàng mới có thể đi mua, bằng không, nàng thà rằng t·h·iếu, cũng sẽ không đi mua
Đây chính là điểm giống nhau của những người đã quen tiết kiệm thời đó
"Tiểu Thất, con xuống, để Tưởng cán bộ uống trà sưởi ấm
Lưu Phương Phương quát lớn một câu
"Ta không
Tiểu Thất không muốn rời khỏi vòng ôm của Tưởng d·a·o
"Tiểu Thất
Ngũ muội lên tiếng, trừng mắt liếc Tiểu Thất một cái
Tiểu Thất lập tức ngoan ngoãn xuống
"Không có việc gì, ta ôm còn ấm hơn một chút
Tưởng d·a·o muốn ôm, Tiểu Thất cũng không dám để nàng ôm nữa
Tưởng d·a·o đành phải buông bé ra, sau đó bưng chén trà nóng lên uống một ngụm, đôi lông mày thanh tú nháy mắt nhíu lại, đắng quá
Vừa lúc này, Đường Kiến Thành đi vào, nhìn thấy biểu lộ của Tưởng d·a·o, vội nói với Lưu Phương Phương: "Cô nương Tưởng cán bộ là người trong thành, sao em có thể lấy trà đắng đinh ra chiêu đãi người ta
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mau đi pha chén nước chè tới
"Ai nha, sao anh không nói sớm
Lưu Phương Phương vội vàng đi pha nước chè
Tưởng d·a·o vội nói: "Tẩu t·ử không cần vội, trà đắng đinh rất tốt
Tiếp đó lại nói với Đường Kiến Thành, "Kiến Thành ca, em thật không có khó tính như vậy, anh bảo tẩu t·ử đừng pha, đỡ phải lãng phí
Đường Kiến Thành cười nói: "Tưởng cán bộ, chúng ta ở nông thôn không có gì ngon để tiếp đãi, thực sự là xin lỗi
Chỗ bánh kẹo này là tôi mua ở Cung Tiêu Xã, rất ngọt, cô ăn một viên đi
Tưởng d·a·o không cưỡng lại được sự nhiệt tình của Đường Kiến Thành, liền cầm một viên, đang định bóc ra, đã thấy một đám t·r·ẻ c·o·n xung quanh đều nhìn chằm chằm mình, không, hẳn là nhìn viên kẹo trong tay nàng
Nàng nháy mắt cảm giác bản thân có cảm giác tội lỗi rất lớn, vội vàng đặt viên kẹo xuống
"Cô ăn đi a..
Đường Kiến Thành cũng p·h·át giác được không t·h·í·c·h hợp, nhìn lại, liền p·h·át hiện mấy đứa con gái của mình đều mở to mắt nhìn chằm chằm bánh kẹo trước mặt Tưởng d·a·o, không khỏi cười nói: "Muốn ăn, các con cứ lấy đi, có phải là không có đâu
Tiểu Lục xông lên trước nhất, nhưng lại p·h·át hiện các chị em đều không nhúc nhích, bé dừng một chút, liền vội vàng đặt viên kẹo vừa mới vơ tới tay xuống
Đường Kiến Thành nhìn, vừa vui mừng lại vừa đau lòng
"Các con không cầm, ba ba cầm cho các con, được không
Đường Kiến Thành cầm cho mỗi người một viên, sau đó nói với đại muội: "Mang các em đi chơi đi
"Đi, chúng ta ra thôn bộ
Đại muội vung tay lên, bọn nhỏ đều theo sau
Đường Kiến Thành cười nói: "Tưởng cán bộ, để cô chê cười rồi, bọn nhỏ từ nhỏ t·h·iếu ăn t·h·iếu mặc, cho nên, nhìn thấy bánh kẹo liền đi không nổi
Lưu Phương Phương cũng bưng nước chè ra, đưa cho Tưởng d·a·o: "Tưởng cán bộ, nước chè mới pha, cô nếm thử, không ngọt, tôi thêm chút đường
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Tẩu t·ử, rất ngọt
Mọi người nhiệt tình quá
Tưởng d·a·o khẽ nhấp một ngụm nước chè, cười nói
"Tưởng cán bộ, không có cách nào a, trong nhà nghèo quá, không có gì để chiêu đãi cô, cho nên cũng chỉ còn lại sự nhiệt tình
Đường Kiến Thành buông tay nói
Tưởng d·a·o nghe, không nhịn được mỉm cười
Nàng mới p·h·át hiện, Đường Kiến Thành này nói chuyện rất hài hước
"Tứ ca, dược liệu đã sắp xếp gọn
Lúc này, Đường Kiến Binh đi tới, vừa vặn bắt gặp Tưởng d·a·o đang ngồi đối diện cửa, ánh sáng chiếu vào tr·ê·n người nàng, cho dù nàng mặc một bộ quân phục cũ kỹ, nhưng bên trong là áo len màu trắng, làm cho làn da nàng càng thêm trắng nõn đáng yêu, lại thêm mái tóc ngắn trẻ trung, năng động, giờ phút này, phảng phất cả người đều đang tỏa sáng
Thêm nữa, nàng hai tay nâng chén nước chè, mỉm cười, Đường Kiến Thành cả người nháy mắt ngây ra
"Tốt, Kiến Binh, cậu..
Đường Kiến Thành quay đầu, chuẩn bị bảo Kiến Binh đi gọi nhị muội về, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt hắn ngơ ngác nhìn về phía Tưởng d·a·o, trong lòng không khỏi hơi hồi hộp
Không phải chứ
Tiểu t·ử ngốc này thích Tưởng d·a·o rồi
Đây chính là độ khó cấp Địa Ngục a
Không nói tới thân thế bối cảnh thâm bất khả trắc của Tưởng d·a·o, chỉ riêng bản thân nàng cũng đã vô cùng xuất sắc
Cán bộ xã, biết lái xe, dung mạo xinh đẹp, lại còn là sinh viên đại học..
Bất kỳ một điểm nào trong số đó, đều không phải là thứ mà Đường Kiến Binh, một anh chàng nông thôn có thể sánh được
Bất quá, t·ì·nh yêu trên đời làm sao có thể nói rõ được
Vạn nhất tiểu t·ử ngốc này có ngốc phúc thì sao
Đường Kiến Thành cảm thấy mình là ca ca, vẫn phải dốc toàn lực giúp đỡ, bằng không, chỉ bằng điều kiện cùng năng lực của Đường Kiến Binh, tám trăm năm nữa cũng đừng nghĩ đ·u·ổ·i kịp cô nương như Tưởng d·a·o, không khéo, còn có thể bởi vì nàng mà lỡ dở cả một đời Đường Kiến Binh
Bởi vì hắn hiểu rõ tính cách Đường Kiến Binh, càng là người ít nói, tính tình lại càng quật cường, một khi đã ưng ý ai thì đó có thể là chuyện cả đời
"Kiến Binh, cậu đi gọi nhị muội về, chúng ta cùng đi vào huyện
Đường Kiến Thành liền vội vàng đứng lên, đẩy Đường Kiến Binh ra ngoài, nhìn chằm chằm một cô gái như vậy là rất bất lịch sự, cũng rất dễ gây phản cảm cho người ta
Một khi ấn tượng đầu tiên kém, về sau muốn thay đổi là rất khó
"Ừm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đường Kiến Binh ngây ngô đi rồi, cứ đi vài bước, lại quay đầu nhìn Tưởng d·a·o
Chẳng mấy chốc, Đường Kiến Binh liền mang th·e·o nhị muội trở về
"Nhị muội, mau đi thay quần áo, chúng ta lập tức theo Tưởng a di đi vào huyện
Đường Kiến Thành nói
"Vâng, ba ba
Nhị muội đi vào phòng nhỏ, Lưu Phương Phương cũng đi theo vào
Đường Kiến Binh ngồi bên cạnh Đường Kiến Thành, cúi đầu dùng kẹp gảy than trong chậu than, ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc nhìn Tưởng d·a·o
Tưởng d·a·o ban đầu không có p·h·át giác, sau khi cúi đầu đặt chén xuống, đột nhiên cảm thấy, thế là liếc nhìn hắn một cái, Đường Kiến Binh tức khắc bối rối giống như con thỏ bị dọa sợ, động tác quá lớn, thế mà cả ghế cùng ngã xuống cạnh chậu than
Phốc xuy
Tưởng d·a·o không nhịn được cười
"Kiến Binh, cậu..
Đường Kiến Thành im lặng
Tiểu t·ử này quá vô dụng, nhìn thấy cô gái xinh đẹp, cần thiết phải hoảng hốt như vậy sao
"Khụ khụ, tứ ca, cái kia, cái này, em có chút việc, về trước đây
Đường Kiến Binh cũng cảm thấy ngượng chín mặt, vứt kẹp than xuống, xoay người chạy
"Cậu ấy là đệ đệ anh
Tưởng d·a·o hỏi
"Đúng vậy, tên là Đường Kiến Binh, đại đầu binh binh, ngày thường rất ổn trọng, hôm nay có lẽ là nhìn thấy..
Đường Kiến Thành liếc nhìn Tưởng d·a·o một cái, tiếp tục nói, "Cho nên, mới có thể bối rối như vậy, để cô chê cười rồi
Tưởng d·a·o hiểu ý của Đường Kiến Thành, không khỏi đỏ mặt, đưa tay vuốt tóc bên tai một cách không được tự nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.