Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 72: Ngày thu gần trăm nguyên




A Tài thuận tay kẹp điếu thuốc lên sau tai, hiện tại hắn cũng không có ý định hút, "Ai nha, ngươi yên tâm, đều là chỗ quen biết cũ, không để ngươi chịu thiệt đâu
"Thân huynh đệ, sổ sách rõ ràng, ngươi nói trước số lượng đi, ta còn cân nhắc xem có nên bán hay không
Không có lời ta tự mình mang đến Hoành Thăng hỏi thử, trời bão đi lại không tiện, chứ không phải ngày đó con cá mú ta tự mang đến Hoành Thăng có khi còn bán được giá cao hơn..
Khóe miệng A Tài giật một cái, con cá kia bị gia hỏa này đẩy giá lên, hắn đến hai đồng cũng không kiếm được, đúng là lỗ nặng..
Giờ lại còn không biết xấu hổ mà nhắc tới
"Lão đệ à, chúng ta đều là người cùng một thôn, đồng hương cả, hàng của cha ngươi đều là ta thu mua, lẽ nào ta lại không đưa ra cái giá công bằng sao
Ngươi cứ yên tâm đi, con cá chấm đỏ này cứ tính 6 đồng 5 hào một cân, thế nào
"Giá của ngươi chẳng phải cũng giống giá cá mú thôi sao
Con cá mú kia không đến hai cân, một lời giá 12 đồng, cá chấm đỏ này chẳng phải đáng tiền hơn cá mú một chút sao
Đừng tưởng rằng nông dân chúng ta ít vào thành mà không biết giá trị hàng hóa, 8 đồng một cân, được thì cân
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
A Tài đau lòng, gân xanh trên mặt nổi cả lên, thằng nhóc này sao càng ngày càng khó nói chuyện vậy
Lần nào cũng giẫm lên giới hạn cuối cùng của hắn
"Thật sự là không có lợi nhuận nhiều như vậy đâu lão đệ, ngươi nhìn xem hàng hải sản này mà xem, lên trên trấn hỏi một chút là biết, ta một cân cũng chỉ kiếm được một, hai hào thôi, cá đầu rồng ta còn chẳng kiếm được đồng nào, chỉ được ba, năm xu..
Diệp Diệu Đông không khách khí vỗ vỗ bụng lớn của hắn, "Nhìn cái bụng lớn của ngươi kìa, khẳng định là lừa không ít rồi, dù cho một, hai hào lợi nhuận, nhưng không chịu nổi số lượng nhiều a
Huống chi, cá đầu rồng có thể so sánh với con cá này sao
Ngươi thật không biết xấu hổ mà lấy một, hai hào ra nói chuyện
Những người đứng xem xung quanh cũng cười ồ lên, "Đúng vậy, nhìn bụng của ngươi kìa, rõ ràng bên trong toàn là mỡ
"Đúng đó, ngươi ăn ít đi một chút, bớt lại một ít thôi, người có tiền đều chỉ nhìn hàng, không thiếu tiền, ngươi chuyển tay bán giá cao hơn là được mà
Diệp phụ cũng cố gắng tranh thủ, "Những hàng khác chúng ta không có ý kiến, riêng con cá này ngươi thêm giá đi
Lâm thúc cũng giúp đỡ nói chuyện:
"Chúng ta ai nấy đều gầy như que củi, A Tài ngươi lại nỡ lòng ép giá à
Nhanh lên đi, bắt được một con cá chấm đỏ không phải dễ, ta bắt cá mấy chục năm rồi cũng chưa từng bắt được cá chấm đỏ, con này nhìn chắc cũng gần 3 cân, khẳng định là bán rất chạy
"Chậc chậc chậc
Cái màu sắc tươi đẹp, phẩm chất này, đúng là không phải hàng ở vùng biển gần của chúng ta có thể có được", A Quý, người thu mua hàng ở sát vách cũng chạy tới góp vui, "A Tài, ngươi có muốn mua không
Không mua ta thu đó
"Đi đi đi, có chuyện gì của ngươi, được rồi, 8 đồng thì 8 đồng vậy, " A Tài nhíu mày, khổ sở nói, "Ta thật sự là không có lừa tiền của ngươi đâu, lão đệ, dạo gần đây mấy con cá ngươi mang đến, ta cộng lại cũng chỉ lừa của ngươi có mấy hào thôi..
"Đừng có than nghèo kể khổ nữa, chúng ta đều là liều cả tính mạng, lênh đênh trên biển kiếm tiền, ngươi chỉ cần ngồi ở đây thu mua hàng là bụng phệ ra rồi, còn có ý tốt nói là lừa ta mấy hào, không lỗ tâm sao, nhanh cân đi
A Tài ngậm miệng, kiếm ít một chút thì kiếm ít vậy, coi như là làm quen với các ông chủ, trực tiếp cân hàng
"2 cân 8
Hắn ghi một dòng lên tờ đơn, "Cá chấm đỏ lớn 2 cân 8, 22 đồng 4 hào, cá đuối cũng mang lại đây cân đi
Mọi người nhìn thấy mấy giỏ cá đuối được mang lên cân, lực chú ý cũng tập trung vào cá đuối, đều ồn ào bàn tán..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Loại cá đuối này thường sống ở đáy biển, không dễ bắt, Diệp lão tam đúng là đạp trúng cứt chó rồi..
"Nghe nói đánh ba mẻ lưới đều là cá đuối
"Làm thế nào bắt được vậy, Diệp lão tam
Ta thấy hàng cá anh đánh được khi ra khơi luôn nhiều hơn người khác, có kỹ xảo gì không
Dạy chúng ta đi
Diệp phụ cười ha hả nhìn những người dân trong thôn đang vây xem, bàn tán, "Làm gì có kỹ xảo nào, hôm nay lái thuyền, thả lưới đều do Đông Tử làm, mấy mẻ lưới đều là nó kéo, có lẽ người mới vận may tốt thôi
"Vậy sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Thật hay giả vậy
Mọi người đều nghĩ, có nên thử một chút không
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, trong nhà ngoại trừ phụ nữ và trẻ con, cũng chẳng có người mới nào, chẳng lẽ lại để phụ nữ và trẻ con lái thuyền, nghĩ lại đành thôi
Chỉ có thể hâm mộ, ghen tị nhìn người khác phát tài
"Cá đuối, 386 cân, một cân 1 hào 8 xu, tổng cộng..
Ta tính xem, tổng cộng 69 đồng 4 hào 8 xu, thôi được rồi, làm tròn 69 đồng 5 hào
Sợ Diệp Diệu Đông lại lải nhải, hắn chủ động làm tròn số
Kỳ thật Diệp Diệu Đông định bảo hắn làm tròn thành 70, nhưng mà lại kiềm chế, 5 hào bây giờ cũng không ít, không thể bỏ qua số lẻ được
"Vậy ba giỏ cá ba lang kia cũng mang lại đây cân..
"Cái này ba xu một cân sao
Diệp Diệu Đông không chắc chắn hỏi
"Đúng
"Cá ba lang này hay là đừng bán đi, cha
Rẻ như vậy, một trăm cân cũng chỉ có ba đồng, chẳng thà nhà mình giữ lại phơi khô còn hơn
Diệp mẫu cũng cười nói:
"Hôm nay thu hoạch nhiều, cá ba lang này không đáng bao nhiêu tiền, với lại chúng ta đều thích ăn, hay là cứ giữ lại, đừng bán nữa, một nửa phơi khô, một nửa ướp đi
"Được, vậy lát nữa mang về
Diệp phụ gật đầu, hôm nay thu nhập khá, cũng không thiếu ba, bốn đồng tiền cá ba lang kia, giữ lại phơi vài chục cân từ từ ăn cũng tốt
Dân ven biển bọn họ trên bàn cơm không thể thiếu cá, trên bàn nếu không có một bát cá, nghĩa là hôm nay không có đồ ăn kèm
Đợi đến khi tôm cũng cân xong, tổng cộng được 96 đồng 5 xu, mọi người lần này là thật sự ghen tị, nếu mà đem cá ba lang đi bán, bọn họ chắc chắn ngày thu hơn trăm, thật là khiến người ta thèm thuồng
Bọn họ cân xong thì đến lượt Lâm Kính Nghiệp, hắn cười lắc đầu, "So với ngươi, hàng của ta chẳng đáng là bao
"Cũng không tệ mà, nhìn số hàng này của ngươi chắc cũng đáng khoảng ba mươi đồng
"Nếu không nhìn thấy hàng của ngươi, ta vẫn rất vui vẻ, sau bão, hàng hải sản quả thật nhiều hơn so với trước đây
Diệp Diệu Đông vỗ vai hắn, "Ai nha, Lâm thúc, hàng của ngươi nhiều như vậy là được rồi, còn lo trước lo sau làm gì
"Quả thật, nhìn ngươi có vẻ tiến bộ không ít, đến giúp ta mang giỏ cua này một tay..
"Được rồi
Vừa phụ giúp, vừa nói chuyện phiếm vài câu, đợi bọn họ mượn được xe ba gác, liền mang cá ba lang cùng các loại cá tạp khác lên xe, hôm nay Diệp mẫu còn cố ý giữ lại mấy con cá thoi gầy một chút, dự định buổi tối làm món cá say
Bởi vì Diệp mẫu khi nấu bữa chiều cho công nhân, cố ý nấu thêm hai bát mì, cũng không mất quá nhiều thời gian, vừa vặn còn nóng hổi, bọn họ vừa về đến nhà tắm rửa xong, liền trực tiếp ăn bún, lót dạ rồi đi ngủ bù
Mãi đến khi đến giờ cơm tối, mới bị đánh thức
Diệp Diệu Đông mơ màng nhìn Lâm Tú Thanh đang ngồi gấp quần áo bên giường, sau đó nhích lại gần, ôm eo nàng, dụi đầu vào lưng nàng
"Mấy giờ rồi
Tan làm rồi sao
Lâm Tú Thanh không được tự nhiên khẽ cựa quậy, "Ừ, 6 giờ rồi, trên người ta toàn là mồ hôi, đừng có dính lấy ta, ngươi ra ăn cơm trước đi, ta phải đi tắm đã
"Vừa mới ngủ dậy, ăn xong điểm tâm cũng không lâu, lát nữa ăn cơm cũng được, ngươi cứ tắm đi, ta không nhìn ngươi là được chứ gì
"Vậy ngươi ra ngoài trông mấy đứa nhỏ đi, vừa tắm xong, đừng để bọn chúng nghịch bẩn nữa
Dù sao cũng không cho hắn ở trong phòng nhìn là được
"Được thôi
Cũng đâu phải chưa từng nhìn thấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.