Trở Về Năm 17 Tuổi Tôi Trở Thành Thiên Sư Bắt Quỷ (Tôi Quậy Đục Nước Ở Giới Huyền Học)

Chương 53: Chương 53




[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Mấy vị đại sư, cha ta rốt cuộc thế nào?” Lâm Tĩnh Thi khóe mắt liếc thấy người tiến vào chính là mấy vị chuyên gia danh y vừa ra ngoài hội chẩn, vội vã cuống cuồng không ngừng nghênh đón
Một người bác sĩ dẫn đầu có chút khó xử, trong lòng thầm cười khổ, người nằm trên giường này lại chính là ông trùm giới đồ cổ ngọc khí Lâm Sùng Xương, một nhân vật rất có danh tiếng ở Kinh Đô, đến Phủ Châu mở một cửa hàng đồ cổ ngọc khí lớn nhất cũng bất quá chỉ là mang tính chất vui chơi
Bọn hắn nhìn thấy nhân vật có địa vị siêu phàm như vậy tự nhiên là hận không thể lập tức cứu chữa cho tốt, hầu hạ cho tốt, lợi ích chỉ có nhiều chứ không ít
Đáng tiếc bọn hắn vừa mới ở bên ngoài cùng những bác sĩ kia thảo luận rất lâu mà cũng không nghiên cứu ra được cái gì, qua quá trình kiểm tra của bọn họ, trừ việc Lâm Sùng Xương hôn mê bất tỉnh, thì tim mạch các thứ dường như mọi thứ đều bình thường, căn bản không kiểm tra ra được bệnh trạng
Một người bác sĩ dẫn đầu nói năng vòng vo (đánh Thái Cực) trấn an: “Lâm tiểu thư, cô cứ yên tâm đừng vội, chúng ta còn cần đợi các loại báo cáo xét nghiệm có kết quả đã, nếu không cũng không tiện tùy tiện đưa ra kết luận.”
Lâm Tĩnh Thi có chút thất vọng, thảo luận lâu như vậy mà chỉ có kết quả như thế, nhưng cũng chỉ có thể chờ đợi
Mấy vị danh y vội vàng tiến đến, rồi lại vội vàng rời đi
Lâm Tĩnh Thi không phải trẻ con ba tuổi, nhìn thấy thái độ của bọn họ như vậy, hội chẩn lâu thế mà cũng không nói ra được kết quả gì, nàng chỉ cần suy đoán một chút là biết nguyên nhân
Sắc mặt nàng lập tức đại biến, thần sắc bắt đầu trở nên gấp gáp hoảng loạn, lập tức nhận ra bệnh tình của ba mình e là vô cùng khó giải quyết, những danh y này thậm chí ngay cả kiểm tra cũng không kiểm tra ra
Chu Bác Thành ngạc nhiên nhìn những danh y kia rời đi, hiển nhiên cũng không ngờ rằng những chuyên gia này ngay cả bị bệnh gì cũng không tra ra được
Hắn liếc nhìn Lâm Tĩnh Thi đang hồn bay phách lạc, ủ rũ cúi đầu ra ngoài gọi điện thoại, rồi tiến đến bên tai Trì Xu Nhan, trong mắt ánh lên vẻ mong đợi hỏi: “Xu Nhan muội tử, ngươi có nhìn ra được chút gì không?”
“Nhìn ra được thì thế nào, nhìn không ra thì thế nào?” Trì Xu Nhan bỏ vào miệng một viên kẹo thỏ trắng lớn, ngữ khí bình thản thờ ơ
Nếu đối phương không tìm kiếm sự trợ giúp của nàng, nàng cũng không vội vàng, dù sao đối phương với nàng cũng vô duyên vô cớ
“Xu Nhan muội tử, ngươi cũng đừng sinh khí, Tĩnh Thi tỷ không phải không biết bản lãnh của ngươi nên mới xem thường ngươi đâu.” Chu Bác Thành nháy mắt ra hiệu nói: “Như ta thì không giống trước đây rồi, dù sao người có tuệ nhãn biết châu như ta cũng không nhiều lắm, ta cảm thấy ngươi nhất định có thể nhìn ra chút gì đó.” Chu Bác Thành thấy Trì Xu Nhan không đáp lời, lập tức vỗ ngực bảo đảm nói: “Ngươi yên tâm, nếu ngươi thật sự có thể làm tỉnh lại Lâm thúc, thù lao 10 triệu mà chúng ta nói trước đó vẫn giữ lời.”
Đôi mắt tròn xoe của Trì Xu Nhan trong nháy mắt sáng lên, phồng má xác nhận nói: “Là ngươi nói đó nha, tỉnh là cho ta 10 triệu, không được quỵt nợ đâu đấy.”
Chu Bác Thành có chút dở khóc dở cười, vừa rồi nói mấy lời thử dò nàng đều không đáp, hễ nhắc đến tiền là mắt liền sáng lên, thầm nghĩ không ngờ tiểu cô nương này lại còn là một tiểu tài mê, bèn trịnh trọng gật đầu: “Là thật, ngươi xem chẳng phải còn có Trăn Bách làm chứng sao?”
Ánh mắt Trì Xu Nhan dời đi, vừa hay giao với ánh mắt sắc bén liếc tới của Kỳ Trăn Bách
Hắn hơi ngẩng khuôn mặt lạnh lùng sắc bén, cằm tạo thành một đường cong cương nghị lạnh lùng, trên mặt không nhìn ra cảm xúc gì, bất quá ánh mắt nhìn qua của hắn ước chừng là dò xét
Đã bớt đi vẻ săm soi sắc bén trước đó
Trì Xu Nhan cấp tốc dời đi ánh mắt, khinh thường bĩu môi, đi lên phía trước, nhìn Lâm Sùng Xương đang nằm trên giường bệnh, vén mí mắt của ông ta lên, xem xét miệng
“Ngươi làm gì?” Lâm Tĩnh Thi cùng Phạm Minh nói chuyện điện thoại xong, vừa bước vào đã thấy tiểu cô nương xa lạ đang “động thủ động cước” với cha mình, liền nổi giận đùng đùng chất vấn, xông lên đẩy Trì Xu Nhan một cái khiến nàng loạng choạng, kém chút nữa thì ngã quỵ
May mắn người đứng phía sau hai tay đỡ lấy nàng một phen, quá trình phi thường ngắn ngủi, đợi nàng đứng vững vàng thân thể liền buông tay
Trì Xu Nhan còn tưởng rằng là Chu Bác Thành, quay đầu liền thấy người có vầng tử khí trên đỉnh đầu ở trước mặt, chóp mũi ngửi được mùi gỗ mát lạnh hòa cùng mùi dược liệu không khó ngửi
Trì Xu Nhan ngẩn ra, Kỳ Trăn Bách đến bên cạnh nàng từ lúc nào, lại còn đứng gần như vậy
Đôi mắt đen láy nhìn những luồng tử khí trên người hắn, thần sắc mê muội, lại nhịn không được mắt lộ ra khát vọng liếm môi một cái, những tử khí này nếu là đều là của nàng thì tốt biết bao, Trì Xu Nhan cắn cắn môi, cố gắng hết sức kiềm chế ý nghĩ muốn xông lên
Kỳ Trăn Bách tùy ý cúi đầu liền thấy đôi mắt đen trắng rõ ràng của Trì Xu Nhan ánh lên vẻ mê ly, mắt lộ rõ vẻ khao khát, Bối Xỉ cắn lên đôi môi đầy đặn hồng phấn, thần sắc giãy dụa, một bộ dạng phân vân có nên lao tới hay không
Kỳ Trăn Bách hơi nhếch môi, thật giống như nằm trong dự liệu, ánh mắt qua lại trên đôi môi đầy đặn căng mọng tựa như cánh hoa đào của nàng, từ trong trẻo chuyển thành sâu thẳm, đột nhiên muốn áp môi lên nếm thử xem rốt cuộc có vị gì
“Tĩnh Thi tỷ, là ta bảo Xu Nhan muội tử xem thử, nếu những chuyên gia kia không nhìn ra cái gì, hay là để Xu Nhan muội tử thử một lần xem sao?” Mãi cho đến khi giọng Chu Bác Thành vang lên, cắt ngang suy nghĩ thoáng qua của Kỳ Trăn Bách
Thân hình cao lớn thẳng tắp của Kỳ Trăn Bách lặng lẽ lùi lại phía sau mấy bước, lông mày rậm khẽ nhíu lại một cách không dễ nhận thấy, thần sắc tựa hồ có chút nghi hoặc bối rối, đáy mắt cảm xúc tựa như đầm sâu không thấy đáy
“Bác Thành, ta biết ngươi có ý tốt, nhưng tình hình bây giờ đủ loạn rồi, ngươi cũng đừng có lại làm loạn thêm nữa
Phạm Minh sẽ nhanh chóng liên hệ một nhóm chuyên gia có năng lực hơn, ta tin tưởng mọi vấn đề đều có thể giải quyết dễ dàng.” Lâm Tĩnh Thi thần sắc rã rời, thái độ có chút nôn nóng không kiên nhẫn nói ra
Chu Bác Thành còn muốn giải thích, Lâm Tĩnh Thi mệt mỏi nhắm mắt lại, hai tay làm dấu chéo từ chối nói: “Để cho cha ta yên lặng đi.”
Chu Bác Thành nhìn bộ dạng từ chối không hợp tác như vậy của Lâm Tĩnh Thi, cũng có chút bị tức đến, nhưng hắn lại có thể thế nào, dù sao Lâm Tĩnh Thi là con gái của Lâm Sùng Xương, hắn cũng không thể bao biện làm thay, chỉ đành tràn đầy áy náy nhìn về phía Trì Xu Nhan
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trì Xu Nhan không nhìn Chu Bác Thành, không chút khách khí cười nhạo một tiếng nói: “Ngươi nếu là thật để cho ngươi trượng phu liên hệ một nhóm kia chuyên gia đến xem, đoán chừng cha ngươi đã chết càng nhanh!”
Lâm Tĩnh Thi phút chốc mở mắt, tức giận nói: “Ngươi nói bậy bạ gì đó?”
“Có ngươi dạng này một đứa con gái, thật sự là vị gia gia này lớn nhất bất hạnh.” Trì Xu Nhan lắc đầu, xuất thủ thần tốc, vận chuyển chân khí trong cơ thể, ngón trỏ cùng ngón giữa khép lại, điểm vào mấy huyệt đạo của ông ta rồi rạch ngón tay Lâm Sùng Xương
Lâm Tĩnh Thi đầu tiên là bị lời nói của Trì Xu Nhan làm cho tức đến thân thể phát run, nhìn nàng tùy ý đối với cha mình động thủ, đang muốn tiến lên ngăn cản, song lần này Trì Xu Nhan có chuẩn bị, tay trái vung lên, liền đẩy Lâm Tĩnh Thi quét sang một bên
Trì Xu Nhan nín thở, thu liễm khí tức, để chân khí vận chuyển thuận theo thể nội Lâm Sùng Xương một vòng, trong khoảnh khắc, ngón tay bị rạch không còn là máu đỏ tươi nữa, mà máu đen từ vết rạch chảy ra, phòng bệnh trong nháy mắt tràn ngập một cỗ mùi hôi thối
Lâm Tĩnh Thi bị hất văng vào tường, phần lưng tê rần, tức giận liên tục, có chút thở hổn hển vì tức, khí thế hùng hổ đang muốn chất vấn ngăn cản, nhưng mà đợi nàng nhìn thấy đầu ngón tay cha mình chảy ra máu đen đặc, thì trợn mắt hốc mồm, ngay cả cơn tức của mình cũng quên mất, ngơ ngác nhìn xem cảnh tượng trước mặt tựa như trong phim võ hiệp chữa thương ép máu độc ra vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vừa chạy đến cửa ra vào thở hồng hộc, Lâm Hạo Tinh vừa nhìn thấy Trì Xu Nhan, bước chân liền dừng lại, trợn to con mắt, lập tức kích động gương mặt đỏ bừng, giọng nói non nớt lao tới hô một tiếng: “Tỷ tỷ.” rồi quay đầu, vẻ mặt vô cùng phấn khích nói với Lâm Tĩnh Thi: “Mẹ ơi, lần trước chính là tỷ tỷ này đã cứu con, tỷ tỷ thật là lợi hại!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.