Trở Về Thập Niên 70 Công Lược Ác Bá Đương Nhà Giàu Số Một

Chương 684: -







Hàng xóm mới Điền Thúy Hoa kéo con trai Kiến Quân tới, “Ha ha… Tạ Dương, các người làm gì ở chỗ hàng xóm vậy?”
Rõ ràng là biết rõ còn cố hỏi
Sắc mặc Tạ Dương lập tức thay đổi, “Chị Thanh Ca mời chúng cháu ăn cơm.”
Điền Thúy Hoa vừa thấy đã biết Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình là chủ nhà, cười ha ha với hai người bọn họ, “Chúng tôi mới chuyển đến, tôi là Điền Thúy Hoa, đây là con trai tôi Kiến Quân
Kiến Quân, chào chú, dì đi.”
Kiến Quân ngoan ngoãn gọi: “Chú, dì.”
Thẩm Thanh Ca và Bạc Đình cười khách sáo, gật gật đầu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Mọi người mau ngồi đi
Tôi tên là Thẩm Thanh Ca, chồng tôi tên Bạc Đình, ngày hôm qua chúng tôi đã muốn tới cửa chào hỏi, nhưng có việc nên chậm trễ.” Thẩm Thanh Ca lấy ra một đĩa táo đã rửa sạch, đặt ở bàn đá trong sân
Điền Thúy Hoa cầm bốn quả táo trái phải cất vào túi mình, túi Kiến Quân, còn một quả cuối cùng, cô ta cắn một ngụm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cảnh này khiến Thẩm Thanh Ca rất cạn lời
Khó trách tối hôm qua, khi nhắc tới bọn họ, Tạ Dương lại ấp úng
Loại hàng xóm như vậy, tốt nhất nên tránh xa
“Thanh Ca, các người đang ăn gì đó
Thơm quá, vừa hay Kiến Quân chưa ăn cơm…” Điền Thúy Hoa mặt dày hỏi
“Đây là mì khô nóng
Xin lỗi, vừa lúc hết rồi.” Thái độ của Thẩm Thanh Ca rất lạnh nhạt
Điền Thúy Hoa xem xét ánh mắt của Bạc Đình, nhưng tức khắc bị ánh mắt bén nhọn của anh dọa đến nỗi lui về phía sau vài bước
Cô ta đành phải đặt bàn tính ở trên người em gái Tạ Dương, cô ta chỉ vào cô bé: “Ha, đây không phải là còn à
Ha ha ha, em gái nhỏ, nhiều như vậy em ăn hết không
Cho Kiến Quân ăn mấy miếng đi.”
Em gái của Tạ Dương hơi luyến tiếc, “A…”
“Con gái như em, ăn nhiều như vậy làm gì
Cho Kiến Quân của chúng ta ăn chút đi, Kiến Quân còn phải cao lên đó.” Nói xong, Điền Thúy Hoa đưa tay cướp
Em gái của Tạ Dương đành phải đưa chén đũa cho cô ta, cô bé đau lòng nói: "Hai người ăn ít thôi.”
“Đã biết
Đã biết!” Giọng nói của Điền Thúy Hoa rất không kiên nhẫn
Cô ta ngồi xổm trên mặt đất đút tất cả mì cho Kiến Quân ăn, chẳng mấy chốc, trong chén đã chẳng còn một sợi mì nào
“Mì của em…” Em gái của Tạ Dương ấm ức đến nỗi nước mắt bắt đầu rơi
Thẩm Thanh Ca thấy như vậy cũng sắp tức chết rồi, Điền Thúy Hoa này đúng là không biết xấu hổ
“Mẹ, con còn muốn ăn nữa!” Kiến Quân liếm liếm môi
Điền Thúy Hoa đi đến bên người Thẩm Thanh Ca, “Em gái à…”
“Đừng nói nữa, thật sự ăn hết rồi!” Thẩm Thanh Ca lấp kín lời nói của cô ta, hy vọng cô ta biết khó mà lui
Nhưng thân mình của Điền Thúy Hoa lại muốn đi vào trong phòng bếp, “Vậy hẳn nguyên liệu làm mì của em vẫn còn chứ
Em cho chị chút mì và tương vừng, chị làm cho Kiến Quân.”
Thẩm Thanh Ca vô cùng tức giận, tàn nhẫn đẩy cô ta, “Cô là ai chứ
Tôi có thân quen với cô không
Cô dám tự ý vào nhà người khác
Đưa tiền!”
“Đưa… tiền cái gì?” Điền Thúy Hoa vừa tức vừa sợ
Thẩm Thanh Ca duỗi tay, “Cô ăn mì nhà tôi không trả tiền à
Nửa chén mì 20 xu
Còn táo nữa, đều phải trả tiền!”
Dáng vẻ của Điền Thúy Hoa giống như trúng kế, “Các người cũng thật keo kiệt, hàng xóm ở quê, ăn mì cũng phải tiền
Nhà các cô keo kiệt như vậy, cả đời không phát tài được!”
“Kẻ nghèo hèn như cô, quản được tôi phát tài hay không à
Tốt nhất là nghèo chết ở bên ngoài!” Thẩm Thanh Ca trào phúng
Điền Thúy Hoa lôi con trai sợ tới mức chạy đi rất nhanh, miệng lẩm bẩm: “Các người chờ đấy!”
Thẩm Thanh Ca cho em gái Tạ Dương một chút bánh quy, để cô bé đi học đói bụng thì ăn
“Chị Thanh Ca, chị đắc tội cô ta, thật sự không sao chứ?” Tạ Dương rất lo lắng
Thẩm Thanh Ca không hề để ý, “Không có việc gì
Nhường một bước lấn ba bước, cậu nhịn cô ta, cô ta sẽ cảm thấy cậu dễ bắt nạt, sẽ càng lấn thêm.”
Bạc Đình lại cảm thấy thú vị, hình như Thanh Ca bị anh làm cho hư rồi, mới một chút đã bùng nổ
Bạc Đình ra cửa đi bộ với Thẩm Thanh Ca, Tạ Dương đưa em trai em gái đi học, vừa hay gặp được Điền Thúy Hoa
Điền Thúy Hoa kéo Kiến Quân nói xấu Thẩm Thanh Ca với một đám hàng xóm ở cửa nhà, “Mọi người không biết đâu, con trai tôi chỉ ăn mấy miếng mì của cô ta, cô ta đã tàn nhẫn đẩy tôi ra, đòi tiền…”
“Có phải cô ta nghèo đến phát điên rồi hay không
Trời ạ…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.