Cố Nguyệt Hoài về đến nhà, đánh răng rửa mặt cho Yến Thiếu Đường xong rồi dỗ cô bé ngủ Cố Chí Phượng và Cố Tích Hoài mệt nhọc cả ngày cũng đi ngủ sớm Trong căn phòng yên tĩnh, Cố Nguyệt Hoài vào trong không gian Sumeru, bắt đầu công việc hàng ngày [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Mấy ngày nay tích góp được rất nhiều bột gạo, cô chừa ra một mảnh đất để trồng cây bông vải và các loại rau theo mùa, cảnh mùa màng bội thu ngập tràn trong không gian, mỗi khi vào trong không gian Sumeru, cô luôn cảm thấy được thư giãn Sự thay đổi lớn nhất là hạt giống nhân sâm ở bờ ruộng, trải qua thời gian sinh sôi nảy nở, nhân sâm mọc lá, những bông hoa nhân sâm nhỏ bắt đầu nở, sự thay đổi đáng mừng này đã giúp thực vật trong không gian thêm nhiều màu sắc Cô thu hoạch rau theo mùa ở đồng ruộng rồi gieo hạt giống lần nữa Trong chái nhà tranh, từng núi bột gạo, cây bông vải, bắp ngô, củ cải, rau xanh và rất nhiều thứ khác đã được phân chia rõ ràng, những lương thực này trong mắt Cố Nguyệt Hoài chẳng thua kém gì núi vàng núi bạc cả Làm việc xong, Cố Nguyệt Hoài bắt đầu chạy quanh chái nhà tranh như một thói quen Ra khỏi không gian Sumeru, Cố Nguyệt Hoài nhìn Yến Thiếu Đường ngủ say, cô chạm vào khuôn mặt nhỏ trắng nõn mịn màng của cô bé, thầm đếm ngày trong lòng, chỉ muốn anh đến nhanh hơn một chút, trong lòng cũng hơi mong đợi, không biết lúc anh nhìn thấy Yến Thiếu Đường sẽ phản ứng thế nào Cố Nguyệt Hoài nhớ đời trước của Yến Thiếu Ngu, khóe miệng cong lên, trong lòng ấm áp dễ chịu Thủ đô Vương Huệ tan ca về đại viện, ngồi ở trên ghế sofa hồi lâu không hề nhúc nhích Bà ta cau mày nhớ đến hồ sơ thông tin được gửi đến đồn cảnh sát vào hôm nay, thành phố Chu Lan, người què, Yến Thiếu Đường, vợ chưa cưới và vân vân Chung quy là Yến Thiếu Đường ở thành phố Chu Lan, hơn nữa còn được vợ chưa cưới của Yến Thiếu Ngu cứu Vợ chưa cưới Sao bà ta lại không biết Yến Thiếu Ngu có một người vợ chưa cưới chứ Nhưng mà mấy chuyện này không quan trọng, quan trọng là liệu bà ta có nên nói chuyện này cho Yến Thiếu Ngu biết không Một khi nói ra, anh ta có phải rời khỏi Thủ đô và đến thành phố Chu Lan hay không [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Chắc chắn có Mặc dù Yến Thiếu Đường là đứa ngốc, nhưng vì Kỷ Thanh và Yến Thú Chi nên mấy anh trai chị gái rất yêu thương con bé, một khi biết được tin tức chắc chắn Yến Thiếu Ngu phải đi Nhưng phía trên đang bày mưu tính kế để đối phó anh, nếu như anh rời đi trước thì chẳng phải.. Bà ta không thể nói, nếu không một khi kế hoạch của phía trên thất bại thì sợ rằng nhà họ Tống sẽ phải gánh món nợ này Vương Huệ cau mày, đột nhiên có tiếng mở cửa từ ngoài vang lên, bà ta nhanh chóng che giấu sự phiền muộn trên khuôn mặt, giả vờ thoải mái như bình thường, đứng dậy nhìn Tống Kim An đang lê cơ thể mệt mỏi trở về [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Bà ta nhẹ giọng nói: "Con về rồi hả Kim An? Sao hôm nay lại về muộn thế "Mẹ Tống Kim An gọi một tiếng, vẫy vẫy cánh tay: "À, con đi tìm Thiếu Đường thôi Nghe thấy lời này, Vương Huệ dừng chân, che giấu vẻ mặt càng tốt hơn Bà ta không hỏi nhiều, chỉ nói: “Có đói không Mẹ nấu cơm cho con ăn nhé.”
Tống Kim An gật đầu, biểu cảm hơi mệt mỏi, mấy hôm nay ngày nào anh ấy cũng đi sớm về khuya với mấy người bạn, tiếc là không tìm được chút tin tức nào về Yến Thiếu Đường, đã qua lâu như thế rồi, chỉ sợ cô bé đã ra khỏi Thủ đô Thủ đô coi như là khu vực của bọn họ, mà một khi rời khỏi, muốn tìm thấy người nữa thì rất khó khăn Bây giờ chỉ có thể cầu mong đồn cảnh sát sẽ có thông tin Nghĩ như vậy, Tống Kim An quên mang cả dép, chạy vào nhà bếp bóp vai cho Vương Huệ đang cắt rau hỏi: “Thế nào mẹ Mấy ngày nay bên chỗ mẹ có tin tức gì của Thiếu Đường hay không?”
Ánh mắt Vương Huệ hơi loé lên, thở dài: “Nếu như có tin tức thì mẹ không nói cho con biết được sao?”
Nghe vậy, Tống Kim An hơi thất vọng Anh ấy thở dài, tiếp tục bóp vai cho Vương Huệ, nghiêm túc nói: “Mẹ à, mẹ nhất định phải để ý, để ý thật kỹ, có tin tức gì thì nói cho con biết.”
Vương Huệ mỉm cười, xoay người lại nhìn Tống Kim An nói: “Được rồi, mẹ biết rồi, nhà bếp nhiều khói dầu, con mau ra ngoài đi.”
Tống Kim An khẽ gật đầu, quay người rời khỏi nhà bếp Anh ấy vừa rời đi, vẻ mặt của Vương Huệ liền sầm xuống, xem ra phải đẩy nhanh báo cáo rồi *
Chuyện của Thủ đô cách Cố Nguyệt Hoài quá xa nên bây giờ cô không nhúng tay vào được Nhưng mà cô không hề rảnh rỗi vì Cố Đình Hoài đã trở về Cố Duệ Hoài đã đi mấy ngày, không ai gửi tin về, luôn không có tin tức, Cố Chí Phượng và Cố Tích Hoài bề ngoài không nói gì, nhưng trong lòng lo lắng, còn Cố Nguyệt Hoài không quan tâm chuyện này nên rất bình tĩnh Cố Đình Hoài về, cằm mọc râu lún phún, trông hơi mệt mỏi, phờ phạc Cố Nguyệt Hoài cầm bát đũa tới cho Cố Đình Hoài, nói: “Anh cả, anh ăn bát mì đi.”
Miệng Cố Đình Hoài khô khốc, bát mì nóng hổi khiến anh ấy đói bụng, tắc lưỡi nói: “Mấy ngày anh không về, cả nhà ăn uống ngon thế này sao Mì không rẻ đâu nhỉ?”
Cố Nguyệt Hoài mỉm cười không nói gì, cô nhìn thời gian thấy đã giữa trưa nên nói: “Em đi gọi cha với anh ba về.”
Cố Đình Hoài xua tay, ăn một đũa mì lớn, sợi mì dai dai nhai vừa ngon vừa thơm Anh ấy nói: “Không cần đâu, chuyện anh về thì quan trọng gì, cha với thằng ba làm việc xong rồi về cũng được Bé con, lấy anh mấy tép tỏi.”
Anh ấy ăn mấy tép tỏi, một lúc sau ăn hết sạch bát mì, cả người bắt đầu nóng lên Cố Nguyệt Hoài ôm Yến Thiếu Đường ngồi ở mép giường sưởi, nhìn Cố Đình Hoài ăn Bề ngoài của anh ấy trông không đến nỗi nào, chỉ là lúc ở bệnh viện thì phải nằm gió ăn sương nên trông hơi vất vả Cố Nguyệt Hoài nói: “Lâm Cẩm Thư không cho anh ăn no hả?”
Cố Đình Hoài dừng lại một chút, lắc đầu: “Làm sao ăn được của bà ta Lúc đi anh mang theo ít tiền và phiếu lương thực nhưng nói chung là không đâu bằng ở nhà.”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, dạo gần đây người ta đi chữa bệnh nhiều, bệnh viện đông nghìn nghịt, ai cũng khổ, có được bữa cơm nóng hổi là tốt rồi Cô hỏi: “Cố Duệ Hoài thế nào rồi Phải cắt chân ạ?”
Cố Đình Hoài nghe giọng nói nhẹ nhàng của cô, dừng việc ăn uống lại Anh ấy bỏ đũa xuống, do dự một lúc, chần chừ nói: “Bé con, em…”
“Em không hận anh ta, nhưng sau này sẽ thế Anh không khuyên em tha thứ cho kẻ suýt giết chết mình đấy chứ Cái mạng này của em là được ông trời nhặt về đấy.”
Giọng của Cố Nguyệt Hoài rất nhẹ nhàng như có thể bị gió cuốn đi mất Cố Đình Hoài ngẩn ra, được ông trời nhặt về là sao Cố Nguyệt Hoài cười nói: “Được rồi, không nói chuyện của em nữa, nói chuyện Cố Duệ Hoài Anh ta thế nào rồi Nếu chân bị cắt thật, em sợ cha biết sẽ lo lắng.”
“Không.” Cố Đình Hoài lắc đầu: “Lâm Cẩm Thư rất thương nó, chi rất nhiều tiền mời bác sĩ giỏi nhất chữa trị Vết thương ở chân đã được khâu lại lành lặn Nhưng… anh sợ là phải đi khập khiễng.”
Cố Nguyệt Hoài mím đôi môi đỏ mọng, gật đầu Thà làm người què còn hơn là cụt chân Nhưng nỗi đau tinh thần khiến Cố Duệ Hoài khó chịu hơn nỗi đau thể xác nhiều đúng không?