Nhiếp Bội Lan nghiến chặt răng quay lại nhìn Chu Phong, quả nhiên trông thấy mặt ông ta lộ vẻ nghi ngại, hình như bị câu nói của Cố Nguyệt Hoài đả động rồi Đỗ Yên Nhiên cũng trắng bệch cả mặt, nhìn nước ngọt có gas trong ly gần như sắp tràn ra ngoài, tức tới nỗi cả người run cầm cập Cô ta vốn muốn nhờ cậy quan hệ để kéo gần khoảng cách tiếp xúc với con trai của Chủ tịch tỉnh đến từ Thủ đô rồi bồi dưỡng tình cảm, giờ thì hay rồi, tất cả đều đổ sông đổ bể, nói không chừng còn lưu truyền ra tin đồn gì đó gây bất lợi cho nhà họ Chu Dung Dung liếc nhìn Đỗ Yên Nhiên một cái, cười nhạo một tiếng, đáng đời [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Đỗ Yên Nhiên này từ nhỏ đã mắt cao hơn đầu, lỗ mũi hếch lên cao hơn cả trời, ỷ vào thân phận của Đỗ Kim nên hống hách ở đại viện lắm, trước kia cũng từng hợp sức với Đỗ Yên Vân bắt nạt cô ta không ít lần, muốn thơm lây hả, chà chà, thật là đáng đời Chu Dung Dung nở một nụ cười vô cùng khoái chí, lòng càng thêm quý mến Cố Nguyệt Hoài, cũng đã quyết định sẽ kết giao với người bạn này .. Cố Nguyệt Hoài lại chẳng quan tâm bữa tiệc chia tay của Nhiếp Bội Lan có tiếp tục diễn ra thuận lợi nữa hay không, cô cũng chưa ăn no nên mua vài cái bánh mè nướng mới ra lò, ăn vô cùng ngon miệng Cố Chí Phượng cầm bánh nướng nóng hổi, mặt đầy hổ thẹn: “Bé con, là cha không tốt, không nên đưa con đến.”
Cố Nguyệt Hoài nhíu mày: “Cha nói gì vậy Nhà hàng quốc doanh cũng đâu phải do Nhiếp Bội Lan mở đâu, mình muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, chẳng ai quản được, với lại cha thấy con có chịu thiệt không?”
Nghe vậy, Cố Chí Phượng sững sờ, lập tức mỉm cười lắc đầu Ông từng cho rằng con gái mình mãi là người chỉ biết hưởng thụ, cần có ông che chở, nhưng không biết từ bao giờ, con gái đã lớn rồi, vậy mà cũng có thể thay ông che mưa chắn gió Về đến công xã Hoàng Oanh, Cố Nguyệt Hoài nhìn đồng hồ nói: “Cha, cha tự về nhé, con phải đi làm rồi.”
Cố Chí Phượng gật đầu, còn chưa kịp dặn dò đôi câu thì Cố Nguyệt Hoài đã chạy mất tăm, ông bật cười lắc đầu, khẽ thở dài một hơi rồi cất bước đi về nhà Nhưng vừa đi được hai bước thì đã bị ai đó cản lại Cố Thiên Phượng gọi to: “Chí Phượng, Chí Phượng chờ đã!”
Cố Chí Phượng đơ ra, quay đầu lại nhìn thì thấy Cố Thiên Phượng chạy xe đạp, vừa ra sức đạp bàn đạp vừa gọi ông, mà ông ấy còn chở một người nữa ngồi ở yên sau, lúc xe dừng lại, Cố Chí Phượng cũng thấy rõ người đó rồi “Chị cả?” Cố Chí Phượng thấy hơi khó tin, không hiểu sao Nhiếp Bội Lan lại đuổi theo tận đây, tìm ông hỏi tội hả Cố Thiên Phượng lau mồ hôi trên trán, nhỏ tiếng oán trách nói: “Hai cha con chạy nhanh dữ luôn ấy.”
Cố Chí Phượng khó hiểu: “Hai người đây là?”
Nhiếp Bội Lan suy nghĩ đủ thứ trong lòng, đột nhiên trưng ra vẻ mặt hối lỗi: “Em tư này, xin lỗi, đều là chị cả dạy con không tốt mới làm Nguyệt Hoài giận tới vậy, em đừng để ý nhé, cũng về nói với Nguyệt Hoài, giận quá hại thân.”
Cố Chí Phượng mím môi không đáp, ông không phải người lòng vòng, nếu không thì ngày xưa cũng sẽ không mất hết tài sản Ông không quyết định thay con gái được, giận hay không, oán hay không thì ông cũng không thể quyết Nhiếp Bội Lan thấy ông không nói tiếng nào, ánh mắt thoáng hiện vẻ bối rối oán trách, đương nhiên, bà ta trăm tính vạn tính đuổi tới đây không phải để xin lỗi, đôi mắt bà ta đong đầy nước mắt, nắm chặt tay Cố Chí Phượng: “Em tư, có phải em cũng giận chị cả không?”
Cố Chí Phượng hơi lúng túng nhưng cũng không vùng khỏi tay Nhiếp Bội Lan Cố Thiên Phượng đứng một bên nhìn cũng vô cùng thắc mắc, trong trí nhớ của ông ấy thì Nhiếp Bội Lan là người rất khinh thường việc giao thiệp với Cố Chí Phượng, thậm chí bao năm nay cũng chẳng thèm hỏi lấy một câu, cứ như sợ bẩn miệng mình ấy, hôm nay sao vậy Ông ấy nhớ lại chuyện vừa xảy ra trong nhà hàng quốc doanh khi nãy, chỉ cảm thấy Nhiếp Bội Lan sẽ căm ghét nhà Cố Chí Phượng thêm thôi chứ tại sao còn muốn nhờ ông ấy đưa bà ta tới đây Đây là có ý gì [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Nhiếp Bội Lan biết Cố Chí Phượng đã mềm lòng rồi, mắt bà ta sáng lên, lau nước mắt ở khóe mắt, nói: “Xem nào, bao năm nay không gặp, em tư cũng xa lạ với chị rồi, như này nhé, lúc nào đó các em đến nhà chị ăn cơm, chị cả làm chủ, để anh chị em mình ôn lại chuyện cũ, được không?”
Cố Chí Phượng mấp máy môi, còn không biết có nên đi không thì Nhiếp Bội Lan đã quyết định luôn rồi: “Được rồi, mình hẹn rồi nhé, ngày mai luôn đi, trưa mai sang, các em đến cổng trụ sở Ủy ban Cách mạng huyện chờ chị.”
Cố Chí Phượng nhìn về hướng [Nhật báo Quần Chúng] một cái rồi lắc đầu: “Bé con còn phải đi làm nữa, không rảnh để đi.”
Nhiếp Bội Ban khựng lại, thứ bà ta muốn câu chính là con cá này, không đến sao mà được Giọng bà ta trầm xuống, hơi không vui nói: “Em tư à, em cố tình làm khó chị cả à [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Có phải em đã quên lúc nhỏ ai bế em đút em ăn cơm uống nước, dỗ cho em ngủ không?”
Điều bà ta không nói là lúc nhỏ làm nhiều thế chỉ là vì nịnh nọt cha mẹ nuôi, muốn kéo dài cuộc sống làm cô chủ của mình thì chỉ có thể đối xử tốt gấp bội với đứa con ruột duy nhất là Cố Chí Phượng đây Đương nhiên, giờ xem ra mấy thứ này cũng không phải là vô dụng, ít nhất Cố Chí Phượng cũng không thể hoàn toàn không có tình nghĩa gì với bà ta nhỉ Quả nhiên, dưới mồm mép của Nhiếp Bội Lan, Cố Chí Phượng đồng ý nhưng vẫn do dự nói: “Chuyện này em cũng chỉ có thể nói với bé con thôi, nếu con bé không rảnh để đi thì thôi, em đến một mình.”
Nhiếp Bội Lan không nói thêm gì, bà ta hiểu đạo lý thả dây dài câu cá lớn mà Lúc nãy bà ta cũng nhận ra móng vuốt nhỏ Cố Nguyệt Hoài này tính tình cứng rắn, e là không dễ dàng bị lung lay nên phải dùng vài thủ đoạn đặc biệt, muốn uy hiếp cô thì cũng chỉ có nhắm vào tên ngốc Cố Chí Phượng này thôi Nhiếp Bội Lan cười nói: “Được, vậy chuyện này xong rồi nhé, mai chị cả nấu mấy món ngon đãi em.”
Nói xong, Cố Thiên Phượng chở bà ta rời đi, Cố Chí Phượng nhìn theo bóng hình của anh cả và chị cả, trong lòng thấy ấm áp như đã trở về thuở nhỏ, bốn anh chị em quây quần sưởi ấm cho nhau, cùng nhau đọc sách nói cười .. Lúc Cố Nguyệt Hoài về đến [Nhật báo Quần Chúng], mọi người đã kết thúc giờ nghỉ trưa Cô về vị trí làm việc tiếp tục công việc trong tay, cũng không xảy ra thêm chuyện đặc biệt gì, lúc sắp tan làm thì Ngụy Lạc có qua chỗ cô một chuyến hỏi hôm nay cô thích nghi sao rồi, còn xem tranh minh họa cô vẽ hôm nay Ngụy Lạc nhìn bức tranh minh họa sống động nhưng không hề thiếu yếu tố hài hước trong tay bèn hài lòng gật đầu, tận mắt xem xong cũng coi như yên tâm rồi: “Rất tốt, tiếp tục cố gắng.”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, từ tốn nói: “Cảm ơn tổng biên tập.”
Không kiêu không ngạo, là một hạt giống tốt đáng để bồi dưỡng Ngụy Lạc âm thầm thêm một cái mác như vậy cho Cố Nguyệt Hoài, vô cùng vừa ý người công xã tiến cử lần này Cô ấy vừa đi, văn phòng bắt đầu xôn xao Vạn Thanh Lam mặt đầy kích động nói: “Tổng biên tập Ngụy nổi tiếng là bên ngoài dịu dàng bên trong nghiêm khắc, rất ít khi nào cô ấy khen ai đó, thứ tôi nghe nhiều nhất chính là mấy chữ “Bản thảo không ổn, về viết lại” đó!”
Hoàng Bân Bân cũng cảm khái nói: “Đúng đó, Nguyệt Hoài, cô mới đến làm mà đã đè bẹp chúng tôi rồi, nói không chừng qua một khoảng thời gian nữa vị trí tổ trưởng tổ số ba mình cũng cho cô ngồi luôn đó.”
Chủ đề nhạy cảm này trái lại làm bầu không khí của văn phòng hơi sượng, không phải ai cũng không lo nghĩ gì như Hoàng Bân Bân và Vạn Thanh Lam Cố Nguyệt Hoài cười cười, giọng nói lại rất bình tĩnh: “Thân là một cục gạch, nào cần di chuyển đi đâu, tổng biên tập cần tôi thì tôi sẽ cố gắng làm việc, tích cực tiến lên, giúp đơn vị thêm phần vẻ vang, sự cố gắng của ai cũng sẽ không bị cô phụ, mọi người đều không phải kẻ mù, cứ chăm chỉ làm việc, vị trí tổ trưởng này thuộc về người có năng lực, mọi người cùng nhau cố gắng thôi.”
Cô có thể khiêm tốn nhưng cũng sẽ không cố tình đổ lỗi cho người khác, làm vậy quá giả nai, nếu đã vào đơn vị rồi, dĩ nhiên phải trù tính cho tương lai của mình, chẳng ai muốn ở mãi một vị trí nhân viên quèn cả.