Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 151: Yến Thiếu Ngu, Thiếu Ngu





Lúc Thôi Hoà Kiệt đi ra từ trong phòng làm việc, anh ta chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của Cố Nguyệt Hoài
Anh ta vốn định gọi cô lại, nhưng sau khi ngẫm nghĩ một lúc thì lại quyết định không gọi cô nữa, suy cho cùng hai người họ cũng chỉ mới gặp mặt qua vài lần, không tính là bạn bè thân thiết gì
Có điều sau này, anh ta sẽ nể mặt Lam Chương, có thể chiếu cố cô thêm chút
Cố Nguyệt Hoài cũng không biết Thôi Hoà Kiệt đang suy nghĩ gì trong đầu, cô trở về phòng làm việc của tổ biên tập số ba, Vạn Thanh Lam vừa thấy cô đã vội nói: “Nguyệt Hoài, tổng biên tập gọi cô qua đó làm gì thế
Có phải là giao công việc vẽ bản thơ cổ cho cô hay không?”
Hiện giờ, tranh chữ thơ cổ vốn đang rất nổi tiếng ở [Nhật báo Quần Chúng] bởi nó chính là một miếng bánh thơm ngon béo bở
Những người muốn chiếm được miếng bánh này không hề ít, trong đó có hai người có sức cạnh tranh lớn nhất, một người là Lưu Tường có bối cảnh hùng mạnh, người còn lại là Cố Nguyệt Hoài có thực lực
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu phủ nhận: “Thanh niên trí thức xuống nông thôn nên chúng tôi phải đi phỏng vấn.”
Vạn Thanh Lam trợn tròn hai mắt: “Thanh niên trí thức xuống nông thôn mà cũng cần phải phỏng vấn sao
Thanh niên trí thức nào vậy
Có địa vị cao lắm sao?”
Cô ấy làm việc ở [Nhật báo Quần Chúng] đã lâu, đương nhiên sẽ biết những góc khuất trong nghề
Trước kia, thanh niên trí thức xuống nông thôn đã bao giờ được phỏng vấn đâu, cứ nhét đại vào một xó nào đó cho xong việc, dẫu sao thì sau này những người kia có muốn trở về thành phố cũng không dễ dàng gì
Vì sao lúc này lại coi trọng đến vậy, còn yêu cầu bọn họ qua đó phỏng vấn
Cố Nguyệt Hoài bật cười: “Bọn họ là người từ Thủ đô đến đây.”
Cô biết rõ trong lòng, Thôi Hoà Kiệt và những người này đều chỉ muốn xum xoe nịnh bợ Tống Kim An mà thôi
Con trai của Chủ tịch tỉnh, nói thẳng ra thì đúng là tên tuổi rất lớn, đăng lên báo không chừng cũng thu hút được một sự chú ý không hề nhỏ
Còn về phần con em của quan chức cấp cao sa cơ lỡ thời như Yến Thiếu Ngu, anh chỉ là một người đáng thương bị kéo đi theo mà thôi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng vậy cũng chẳng sao cả, chỉ cần đợi đến sáng mai là cô có thể gặp được anh rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cố Nguyệt Hoài nhoẻn miệng cười, đuôi lông mày, khóe mắt đều là ý cười, trong nháy mắt tựa như xuân về hoa nở, chẳng còn vẻ lạnh lùng nhạt nhẽo ngày thường, khiến Vạn Thanh Lam và Hoàng Bân Bân nhìn đến ngẩn người
Vạn Thanh Lam nuốt một ngụm nước bọt: “Nguyệt Hoài, trông cô có vẻ rất vui nhỉ.”
Cố Nguyệt Hoài cũng không giấu giếm, gật đầu nói: “Ừ, đúng vậy.”
Vạn Thanh Lam còn muốn hỏi thêm gì đó nhưng Cố Nguyệt Hoài đã vùi đầu làm việc
Một ngày trôi qua nhanh chóng, Cố Nguyệt Hoài cũng không ở lại tăng ca, cô phải về nhà sửa soạn một chút, ngày mai chính là lần đầu tiên cô gặp mặt Yến Thiếu Ngu ở kiếp này, cô muốn để lại ấn tượng tốt với anh
Vạn Thanh Lam vốn định tán gẫu với Cố Nguyệt Hoài vài câu, ai ngờ vừa quay đầu lại thì người đã chạy đi mất
Cô ấy không khỏi lẩm bẩm một câu: “Chạy nhanh như vậy, vội vàng đi gặp người yêu sao?”
*
Sau khi trở về nhà, Cố Nguyệt Hoài thức cả đêm để may quần áo
Từ khi sống lại cho đến nay, cô chưa bao giờ mua quần áo cho chính mình
Thứ nhất, cô cảm thấy việc này không cần thiết, thứ hai là để tiết kiệm thêm chút tiền
Những bộ quần áo cô thường mặc trên người đều được sửa từ những bộ quần áo rộng thùng thình trước kia, tuy rằng không được vừa vặn lắm nhưng lại vô cùng thích hợp để giữ ấm
Người ta thường nói nữ vi duyệt kỷ giả dung*
Tuy đời này, Yến Thiếu Ngu chưa thể gọi là “người yêu” của cô, nhưng trước mặt người mình thích, ai cũng muốn biểu hiện thật tốt, cho dù chỉ đẹp lên có chút xíu cũng đã mãn nguyện lắm rồi
Cảm giác này phức tạp lắm, cô chưa từng trải qua bao giờ
(*) Nguyên văn là 女为悦己者容, nghĩa là ‘Nữ tử vì người mình thích mà trang điểm’, xuất xứ từ “Chiến Quốc sách – Triệu sách nhất”
Dư Nhượng vốn là một trong tứ đại thích khách thời Xuân Thu
Vào thời Xuân Thu Chiến Quốc, ba gia tộc Hàn thị, Triệu thị, Ngụy thị liên thủ với nhau tiêu diệt Trí thị, tông chủ Trí thị Trí Bá Dao bị giết, đầu bị Triệu Tương Tử làm thành chén uống rượu
Du Nhượng vì để báo thù cho Trí Bá, vào cung sửa nhà xí, nuốt than vẽ mình, nhiều lần ám sát Triệu Tương Tử nhưng không thành, cuối cùng tự vẫn mà chết, để lại hai câu nói lưu danh thiên cổ “Kẻ sĩ vì người tri kỷ mà chết, nữ tử vì người mình thích mà trang điểm.”
Lúc trước, khi cô đem lòng mến mộ Trần Nguyệt Thăng là vì cảm thấy trong đại đội sản xuất Đại Lao Tử thì anh ta là người ưu tú nhất, gả cho anh ta thì chính mình sẽ có dịp nở mày nở mặt
Nhưng sau này, cô đồng ý qua lại với Nhậm Thiên Tường là do anh ta trăm phương ngàn kế lấy lòng, sau đó nữa thì cô chỉ đành chấp nhận số phận, tự thôi miên bản thân mình
Cô chưa từng nếm trải cảm giác này, chỉ nghĩ đến một người mà lòng đã rộn ràng niềm vui tựa như đóa hoa ngô đồng nở rộ
Sau khi may quần áo xong, Cố Nguyệt Hoài lại vào không gian Sumeru, cô làm xong công việc thu hoạch gieo trồng hàng ngày rồi dùng nước giếng trong không gian để tắm gội, làm sạch cơ thể và tóc, đến khi toàn thân thoang thoảng mùi hương trái cây dịu nhẹ thì cô mới đi ra
Cố Nguyệt Hoài nằm trên giường, nghĩ về Yến Thiếu Ngu ở đời trước rồi lại mong chờ cuộc gặp gỡ với Yến Thiếu Ngu ở đời này, từ từ nhắm mắt rồi ngủ thiếp đi
Sáng hôm sau, Cố Đình Hoài gõ cửa phòng Cố Nguyệt Hoài: “Bé con, em dậy chưa
Bé con?”
Khi anh ấy gọi đến lần thứ hai, cánh cửa mở ra từ bên trong
Thấy Cố Nguyệt Hoài bước ra từ trong phòng, Cố Đình Hoài nhìn đến ngẩn người, mãi đến khi cô đi hấp bánh bao thì mới hoàn hồn: “Bé… bé con, hôm nay em..
hôm nay em có gì đó hơi khác so với mọi ngày?” 
Cố Nguyệt Hoài không ngẩng đầu lên: “Khác à
Khác ở chỗ nào?”
Cố Đình Hoài gãi đầu, mỉm cười trêu cô: “Có chút không biết diễn tả, em so với trước kia quả thực không giống nhau, chắc là do em mặc quần áo mới, không tệ, rất xinh đẹp, hợp với em lắm.”
Cố Nguyệt Hoài mỉm cười, cô ăn sáng cùng với Cố Đình Hoài xong thì mới đi đến công xã
Lúc cô đi ngang qua khu chăn nuôi, bí thư chi bộ Vương Phúc và chủ nhiệm Vương Bồi Sinh đã cho gọi người vào bắt đầu bố trí sân bãi, lụa đỏ hoa hồng, chậu rửa mặt mới tinh, lưỡi liềm, ky hốt rác, vân vân
Tất cả đều được chuẩn bị tươm tất để chào đón những thanh niên trí thức xuống nông thôn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Những vật dụng này đều do bên công xã trợ cấp, họ sợ rằng thanh niên trí thức ở trên thành phố xuống sẽ không hài lòng với những thứ này
Cố Đình Hoài có hơi tò mò hỏi: “Hôm nay thanh niên trí thức sẽ về nông thôn à?”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu: “Ừ.”
Lúc này chỉ mới sáng sớm, ở cửa công xã không có ai cả, Cố Đình Hoài đưa người đến nơi rồi quay trở lại, Cố Nguyệt Hoài thì đi đến [Nhật báo Quần Chúng] để vào lấy đồ làm việc, sau đó cùng Bùi Dịch và Hoàng Bân Bân đi ra cổng công xã chờ để đón khách
Suốt dọc đường đi, Cố Nguyệt Hoài liên tiếp hấp dẫn sự chú ý, rất nhiều người còn ngoái đầu lại nhìn cô
Cô cũng không để ý, sau khi trở về phòng làm việc lấy đồ liền chạy ngay tới văn phòng của Ngụy Lạc, quả nhiên Bùi Dịch và Hoàng Bân Bân đều đã đợi ở đó
Cô vừa bước vào cửa, ánh mắt của Bùi Dịch và Hoàng Bân Bân đồng thời sáng lên
Nhưng cái này không được tính là thích, chẳng qua là yêu thích cái đẹp đều đã trở thành bệnh chung của mọi người mà thôi
“Không cho anh nhìn.” Lưu Tường đứng ở bên cạnh Bùi Dịch hạ thấp giọng, nghiến răng tức giận nói một câu
Cô ta vốn không muốn đi, cũng đã tìm cách từ chối rồi, nhưng ai bảo cô ta lại có một người cha tốt, để có thể đứng chung chiến tuyến với Bùi Dịch, đề phòng Cố Nguyệt Hoài nảy sinh ý đồ gì đó với Bùi Dịch, Lưu Tường đã nhờ cha mình xin cho cô ta một vị trí phỏng vấn
Bùi Dịch mím môi, trên gương mặt để lộ vẻ không kiên nhẫn
Ngụy Lạc nhìn sang Cố Nguyệt Hoài rồi đứng dậy nói: “Nếu mọi người đã đến đông đủ rồi thì chúng ta đi thôi.”
Cô ấy đi trước dẫn mọi người ra cổng công xã
Cố Nguyệt Hoài đi cuối cùng, sau khi ổn định vị trí, cô lẳng lặng ôm giá vẽ, chờ đợi các thanh niên trí thức đi đến
Lưu Tường quay đầu lại, trừng mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài: “Ăn diện lồng lộn cho ai nhìn không biết!”
Cố Nguyệt Hoài cũng không tức giận, chỉ liếc mắt nhìn lại cô ta, đôi môi đỏ mọng cong lên một độ cong vừa phải, cười như không cười: “Dù sao cũng không phải là cho cô nhìn.”
Khóe miệng Lưu Tường giật giật, cô ta cảm thấy máu trong người dâng lên, lập tức đỏ bừng mặt: “Cô!”
Trong lúc hai người đang đấu võ mồm, một chiếc xe bán tải gầm rú từ phía xa chạy đến
Trong thùng xe bán tải màu xanh quân đội có những thanh niên trí thức về nông thôn, ai nấy đều cài một bông hoa hồng lớn trước ngực, trông có vẻ hơi buồn cười
Khi chiếc xe dừng lại bên cạnh Ngụy Lạc, Thôi Hòa Kiệt thò đầu ra từ trong xe bán tải: “Tổng biên tập Ngụy, cô gọi mọi người lên xe đi!”
Nguỵ Lạc lên tiếng đáp lại, gọi Cố Nguyệt Hoài và những người khác lên xe
Cố Nguyệt Hoài hít sâu một hơi, bám vào tay Nguỵ Lạc để leo lên xe
Cô nhìn một vòng quanh xe, những thanh niên trí thức đang ngồi trên xe đều là những gương mặt quen thuộc ở đời trước, chẳng qua hiện tại bọn họ trông còn có vẻ non nớt, ngây ngô
Cuối cùng, ánh mắt cô dừng lại trên người đàn ông ngồi ở trong góc xe
Anh cúi đầu, mái tóc rủ xuống che khuất nét mặt của anh, chỉ mơ hồ thấy được một đường nét sâu thẳm
Chiếc xe bán tải này không rộng rãi lắm, đôi chân thon dài của anh duỗi ra trên lối đi, chắc là không biết đặt chân ở chỗ nào, đôi ủng chuyên dụng cho lính nhảy dù bằng da trâu màu đen lấm lem bùn đất càng làm tăng thêm khí chất của anh
Hai tay anh đặt trên đầu gối, lòng bàn tay được quấn bởi một lớp băng gạc dày thấm đẫm máu, dường như còn có thể ngửi thấy mùi máu tanh trong không khí
Cố Nguyệt Hoài khẽ cắn môi đỏ, cô muốn tiến lên phía trước, nhưng nghĩ đến tính đa nghi của Yến Thiếu Ngu, cuối cùng vẫn giữ bình tĩnh, ngồi xuống bên cạnh Ngụy Lạc, nhưng toàn bộ tâm trí vẫn luôn đặt trên người đàn ông ngồi ở trong góc xe
Yến Thiếu Ngu, Thiếu Ngu. 
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.