Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 152: Tôi và cô ấy là định mệnh sắp đặt





Trong lòng Cố Nguyệt Hoài chỉ có Yến Thiếu Ngu, còn với những thanh niên trí thức khác ngồi trên xe thì cô đều ngoảnh mặt làm ngơ
Tuy vậy, cô vẫn không quên công việc và nhiệm vụ của mình
Sau khi ngồi vào chỗ của mình bên cạnh Ngụy Lạc, cô lấy bản vẽ ra, ngón tay cầm lấy ngòi bút, đối chiếu với từng khuôn mặt của những thanh niên trí thức đang ngồi trên xe bán tải rồi bắt đầu hí hoáy đặt bút vẽ
Ngụy Lạc nhìn sang Cố Nguyệt Hoài, cảm thấy rất hài lòng với cô
Đối mặt với đám con ông cháu cha quyền thế tới từ Thủ đô, Lưu Tường không có thiện cảm với họ, cô ta nép sát vào cạnh Bùi Dịch, cúi đầu không muốn nói chuyện. 
Còn về Bùi Dịch và Hoàng Bân Bân, hai người họ đều cảm thấy bầu không khí trên xe có chút xấu hổ, nhất thời không biết phải nói gì cho phải
Thôi Hoà Kiệt nhìn thấy tình cảnh này, cuối cùng mỉm cười giới thiệu mọi người với nhau để làm quen, xem như xoa dịu bầu không khí căng thẳng trong xe
“Các vị, bọn họ chính là những nhân viên làm việc ở [Nhật báo Quần Chúng] ở công xã của chúng tôi, họ được cử qua đây để phỏng vấn mọi người.”
“Cô ấy chính là tổng biên tập Nguỵ của [Nhật báo Quần Chúng], còn anh ấy là biên tập viên nhiếp ảnh - Bùi Dịch, anh Hoàng Bân Bân - biên tập viên nội dung, và hai nữ đồng chí xinh đẹp này là Cố Nguyệt Hoài và Lưu Tường.”
Thái độ của Thôi Hoà Kiệt vô cùng hoà nhã, anh ta làm công việc hướng dẫn cho các thanh niên trí thức lâu năm, nhưng cho đến tận buổi sáng hôm nay mới được gặp mặt mấy con em nhà quyền quý này
Phải nói thế nào nhỉ, thái độ đúng là có hơi kiêu ngạo, không thích nói chuyện với người khác, tất nhiên, anh ta đã sớm dự tính được chuyện này sẽ xảy ra
Dù sao thì cũng là một đám thanh niên trí thức sống dưới chân hoàng thành, bước ra từ đại viện, làm sao không kiêu ngạo cho được
Ngược lại là có một người…
Ánh mắt Thôi Hòa Kiệt hướng về chàng trai ngồi ở trung tâm đang được mọi người vây quanh
Anh ấy có dáng vẻ dịu dàng, dáng dấp thanh tú, đôi mắt nâu nhạt toát lên sự hiền hoà, toàn thân tỏa ra phong thái lịch sự, tao nhã của một thư hương môn đệ*
(*) Thư hương môn đệ: con em nhà dòng dõi học hành đỗ đạt
Đây chính là thu hoạch lớn nhất của anh ta với tư cách là người dẫn đoàn lần này, con trai của Chủ tịch tỉnh H - Tống Kim An
Không ngờ rằng Tống Kim An này lại rất hòa đồng, hoàn toàn không khó ở chung như anh ta đã tưởng tượng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhìn là biết ngay đây là người có tâm tính đơn thuần, anh ta chỉ cần ngày ngày ở bên cạnh bầu bạn, làm một đàn em trung thành thì từ nay về sau sự nghiệp của anh ta ắt sẽ lên như diều gặp gió! 
Nghĩ như vậy, Thôi Hòa Kiệt mỉm cười bắt chuyện với Tống Kim An: “Thanh niên trí thức Tống này, các cậu mới đến đây, chắc hẳn chưa rõ tình hình của đội sản xuất Đại Lao Tử đâu nhỉ
Trùng hợp trên xe chúng ta có một xã viên là người địa phương thuộc đại đội đó đấy.”
Mặc dù Thôi Hòa Kiệt có ý muốn nịnh bợ Tống Kim An nhưng vì hai người mới quen biết chưa lâu nên anh ta không dám tỏ ra quá mức a dua nịnh hót
Tâm trạng của Tống Kim An đang rất không tốt, thỉnh thoảng anh ấy nhìn sang Yến Thiếu Ngu đang nhắm mắt dưỡng thần
Nghe Thôi Hòa Kiệt nói vậy, anh ấy không nỡ làm anh ta mất mặt, bèn gượng cười đáp: “Thật sao
Là ai vậy?”
Thôi Hòa Kiệt chỉ về phía Cố Nguyệt Hoài rồi nói: “Chính là biên tập Cố đó, biên tập Cố?”
Cố Nguyệt Hoài bực bội trong lòng, làm như không nghe thấy, tay cầm bút vẽ sột soạt trên tờ giấy trắng, cô phác họa cảnh chiếc xe bán tải chở tốp ba tốp năm thanh niên trí thức đeo hoa hồng đỏ trên ngực đang dang tay chào đón các xã viên
Bức tranh này hoàn toàn là do cô tưởng tượng ra, nhưng gương mặt xuất hiện trong tranh lại là của những người trên xe
Thấy Cố Nguyệt Hoài không đoái hoài gì đến mình, Thôi Hòa Kiệt không khỏi gượng cười, anh ta di chuyển trên thùng xe xóc nảy, đi đến bên cạnh Cố Nguyệt Hoài, vỗ vai cô, giọng nói có chút xấu hổ: “Biên tập Cố, phỏng vấn đấy, chúng ta đang phỏng vấn đó
Cô phải nói chuyện với các thanh niên trí thức đi chứ.”
Cố Nguyệt Hoải không buồn nhấc mí mắt, giọng nói êm tai như nước suối chảy trên núi: “Tôi chỉ là biên tập mỹ thuật chứ không đảm nhận công việc phỏng vấn.”
Nhiệm vụ của cô là thu thập tư liệu ngay tại chỗ, vẽ ra hình dáng tướng mạo cùng với tinh thần của nhóm thanh niên trí thức, sau đó thêm vào một số yếu tố phù hợp theo trí tưởng tượng của mình, còn phỏng vấn ấy hả
Cô không làm, càng không muốn nói chuyện với những người này
Ở đời trước, đám người này cũng không ít lần vì Điền Tĩnh mà gây khó dễ cho cô
Tống Kim An giật mình, không khỏi nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài
Đồng chí nữ này ngồi ở một góc, mặc chiếc áo khoác nhỏ màu xanh nhạt mới tinh, mái tóc đen như mực được tết thành bím theo một cách mới lạ, vắt chéo qua vai trái càng làm nổi bật lên làn da trắng ngần như tuyết của cô, hoàn toàn không giống một cô gái lớn lên ở một thôn quê nhỏ
Cô cúi thấp đầu, tập trung toàn bộ sự chú ý lên bảng vẽ trên tay, dáng vẻ chú tâm làm việc này của cô vô cùng thu hút ánh nhìn của người khác
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Từ góc độ của anh ấy thì chỉ có thể nhìn thấy được khung xương hàm dưới xinh đẹp cùng với đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át như hoa đào
Trong đại viện cũng có không ít những cô gái như vậy, nhưng bọn họ lại cùng nhau lớn lên từ nhỏ nên anh ấy chưa bao giờ có cảm giác đặc biệt nào với họ cả
Nhưng khi thấy đồng chí nữ không rõ dung mạo đang ngồi trong góc, một cảm giác rung động chợt thoáng qua trong lòng anh ấy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cảm giác này, nếu như phải miêu tả thì có lẽ chính là định mệnh. 
Định mệnh đã sắp đặt sao? 
Tống Kim An trở nên mờ mịt trong nháy mắt, anh ấy không rõ cảm giác này từ đâu mà có nhưng trong cõi u minh, anh ấy cảm thấy lẽ ra mình và cô phải là định mệnh của nhau, không nói rõ được, mà cũng không tả rõ được
Thôi Hoà Kiệt nghe Cố Nguyệt Hoài nói thế thì cảm thấy hơi tức tối, ánh mắt anh ta nhìn cô như đang nhìn bùn nhão không trát nổi tường
Vốn dĩ anh ta tính nể mặt Hạ Lam Chương mà đặc biệt quan tâm tới cô gái nông thôn này hơn, nếu như cô có thể lọt vào mắt xanh của quý nhân, tương lai có triển vọng thì muốn gả cho Hạ Lam Chương cũng không phải không có khả năng, nhưng cô lại không biết nắm bắt cơ hội này
Lúc này, một thanh niên tóc húi cua ngồi bên cạnh Tống Kim An, anh ta gọi Tống Kim An mấy lần nhưng lại không thấy anh ấy đáp lại, bèn đưa mắt nhìn sang, giọng nói mang theo ý trêu ghẹo:
“Anh năm
Anh năm
Anh đang nhìn gì thế
Nhìn nữ đồng chí nhà người ta đến mê mẩn rồi hả?”
Anh ta cũng không có gì ngạc nhiên, vốn tính tình anh năm nhà anh ta đã dịu dàng, đối với bất kỳ nữ đồng chí nào cũng như nhau
Tống Kim An nghe thấy lời này, anh ấy chỉ cảm thấy toàn bộ máu trong người đều dồn hết lên mặt, hai gò má hơi hơi ửng hồng: “Đừng có nói nhảm!”
Làn da anh ấy trắng nõn nên khi ngượng ngùng rất dễ nhận thấy, không chỉ có thanh niên tóc húi cua thấy rõ ràng mà một đám thanh niên trí thức đang ngồi xung quanh Tống Kim An cũng bắt đầu hóng hớt, thậm chí có người còn chạy tới bên cạnh Cố Nguyệt Hoài
Đám người vừa nãy còn không để tòa báo nông thôn này vào trong mắt, tuy cũng gọi là [Nhật báo Quần Chúng] nhưng nếu so sánh [Nhật báo Quần Chúng] ở Thủ đô thì không còn gì để nói, hoàn toàn khác nhau một trời một vực nên lúc đầu bọn họ cũng chẳng để tâm đến những người này
Bây giờ nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài lọt vào mắt xanh của Tống Kim An thì nhóm thanh niên trí thức bắt đầu ồn ào, náo nhiệt hẳn lên
“Nữ đồng chí này, cô tên là gì vậy
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh năm của chúng tôi một chút đi, anh ấy ngon trai lắm đấy!”
“Đúng rồi đó, nữ đồng chí, cô tạm thời bỏ bút xuống rồi ngẩng đầu lên cho mọi người nhìn thấy mặt cái nào!”
“Cô sao vậy
Có phải cô đang coi thường chúng tôi đúng không?”
“...”
Vốn đám công tử bột này ngày thường đã không đứng đắn, ban đầu còn đang bực bội vì chuyện phải xuống nông thôn để tham gia vào đội sản xuất, trong lòng vẫn còn ấm ức, mà thái độ lạnh lùng kiêu ngạo của Cố Nguyệt Hoài rõ ràng đã chọc giận họ, không khí cũng trở nên căng thẳng theo
Nguỵ Lạc nhíu mày, cô ấy đang định lên tiếng hoà giải thì Tống Kim An đã cau mày nói với giọng điệu hơi khó chịu: “Mọi người đừng nói nữa, đây là công việc của biên tập Cố, các cậu quấy rầy người ta làm cái gì
Mau về lại chỗ ngồi ngay ngắn hết đi!”
Nghe Tống Kim An nói vậy, đám đông hậm hực phải giải tán quay lại chỗ ngồi của mình, nhưng ánh mắt của họ vẫn đặt trên người Cố Nguyệt Hoài
Lúc này, một người phụ nữ ngồi ở một bên khác của Tống Kim An nhếch mép cười
Cô ta khinh bỉ chê cười: “Nữ đồng chí này là người ở nông thôn, chắc chắn không giống phụ nữ ở Thủ đô chúng ta, nghe nói vẫn còn có những người rất ngu muội dốt nát, không khác gì những người phụ nữ trong xã hội cũ, không thể để cho đàn ông nhìn thấy mặt và chân của mình đâu
Các cậu không hiểu hay sao mà còn muốn góp vui vào làm gì chứ?”
Tống Kim An nghe những lời có phần chói tai này, trầm giọng quát lớn: “Nhược Nhân!”
Phan Nhược Nhân nghe ra sự không hài lòng trong giọng nói của Tống Kim An, cô ta không khỏi nhún vai: “Thôi được rồi, em cũng không chỉ đích danh ai, anh tức giận cái gì chứ?” 
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.