Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 153: Đó là bảng vẽ của tôi





Cố Nguyệt Hoài nghe thấy Tống Kim An nhắc đến cái tên “Nhược Nhân”, bàn tay đang chăm chú vẽ tranh của cô đột nhiên dừng lại
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Phan Nhược Nhân, nhìn lướt qua cô ta với ánh mắt kỳ lạ
Lúc Tống Kim An vừa mới ngẩng đầu lên, anh ấy đã chạm phải khuôn mặt trái xoan trắng nõn của Cố Nguyệt Hoài, cô còn xinh đẹp hơn nhiều so với những gì anh ấy tưởng tượng
Anh ấy nghĩ Cố Nguyệt Hoài đang nhìn mình, khuôn mặt tuấn tú đột nhiên đỏ bừng lên, ấp úng hồi lâu không nói nên lời
Phan Nhược Nhân nhận ra được Tống Kim An đang ngồi ở bên cạnh có gì đó không thích hợp, nhìn theo tầm mắt của anh ấy thì bắt gặp đôi mắt mèo đen láy và trong veo của Cố Nguyệt Hoài, trong lòng không khỏi hốt hoảng, ánh mắt cô ta hiện rõ sự không vui
Cố Nguyệt Hoài nhìn thấy được sự chán ghét loé lên trong mắt cô ta, suýt nữa thì bật cười
Đời trước, cô và Phan Nhược Nhân vừa gặp đã ghét, không ngờ đời này vẫn không khác gì
Cô lại đưa mắt nhìn sang Tống kim An, ừm, vẫn giống như đời trước, anh ấy không phải là kẻ bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong mục nát thối rữa, cũng chẳng phải là một kẻ đạo đức giả gì, Tống Kim An quả thật là người tốt từ trong ra ngoài, chỉ tiếc là không biết nhìn người
Từ đầu tới cuối Điền Tĩnh vẫn không phải là một kẻ tốt đẹp gì, trước khi cô ta và Tống Kim An đến với nhau, cô ta cùng lắm cũng chỉ là một nhân vật phản diện nhỏ bé tàn nhẫn, nhưng sau đó dựa vào thế lực của chồng là Tống Kim An, làm đủ điều ác, triệt để khiến cô tan cửa nát nhà
Trong ‘Tấn thư’* có một câu rất hợp với Tống Kim An: Ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại bởi vì ta mà chết**
(*)Tấn thư (晋书): là một sách trong 24 sách lịch sử Trung Quốc (Nhị thập tứ sử), do Phòng Huyền Linh và Lý Diên Thọ phụng mệnh Đường Thái Tông biên soạn vào năm 648. 
(**) Câu này xuất hiện từ một điển cố
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vào thời Tấn Trung Tông, trọng thần trong triều là Vương Đôn khởi binh làm loạn, kỳ huynh (anh họ) Vương Đạo và cả gia tộc bị dính líu, ở ngoài cung chờ tội
Chu Bá Nhân vào cung, Vương Đạo xin giải thích nhưng Chu Bá Nhân không để ý
Tích cực nói với hoàng đế là Vương Đạo có tội, nhưng cũng dâng sớ xin tội cho Vương Đạo
Vương Đạo không biết nên ghi hận trong lòng
Sau này Vương Đôn nắm quyền to, hỏi thăm Vương Đạo có muốn giết Chu Bá Nhân hay không, Vương Đạo không nói gì, rốt cuộc khiến Chu Bá Nhân bị giết
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sau đó Vương Đạo tìm được tấu chương trước kia của Chu Bá Nhân trong kho, mới bừng tỉnh hiểu ra, khóc lóc nức nở: “Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại bởi vì ta mà chết, trong tăm tối, chỉ có bằng hữu là tốt.”
Nếu như đời này, Tống Kim An không ở bên Điền Tĩnh, cô có thể coi anh ấy như người lạ, còn không thì, hai người họ sẽ là kẻ thù của nhau
Kẻ thù không đội trời chung
Mặc dù cô biết thế lực đằng sau Tống Kim An rất phức tạp, nhưng là người sống lại một đời, có gì cô không dám nghĩ
Người còn sống, vẫn còn hy vọng
Cố Nguyệt Hoài không nhìn nữa, lại tiếp tục cắm mặt vào giấy vẽ
Tống Kim An có hơi mất mát nhìn cô một cái, lần đầu tiên anh ấy cảm nhận rõ ràng thế nào là thất bại, anh ấy thấy sự hờ hững trong mắt Cố Nguyệt Hoài, thậm chí là lạnh lùng, dường như cô chẳng có chút thiện cảm nào đối với anh ấy
Phan Nhược Nhân cười ha ha, nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh họ, cô ta không phải loại người hiền lành gì đâu.”
Tống Kim An nhíu mày: “Nhược Nhân, em đừng tùy tiện đánh giá người khác, làm như vậy là không tốt đâu.”
Anh ấy rất đau đầu với cô em họ này, dì và mẹ anh ấy đã dặn đi dặn lại là nhớ phải chăm sóc thật tốt cho em họ, thế nhưng tính tình con bé này có hơi kiêu căng, đi đến đâu là gây họa đến đó, anh ấy bất lực không biết phải đối phó với cô ta như thế nào
Trước kia, con bé nghe lời Thiếu Ngu nhất, nếu là Thiếu Ngu…
Nghĩ đến Yến Thiếu Ngu, Tống Kim An không khỏi nhìn sang người đang ngồi trong góc
Yến Thiếu Ngu vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, một chân duỗi dài ra, một chân hơi co lại, ngay cả tư thế ngồi cũng toát lên vẻ kiệt ngạo bất tuân*, máu nhỏ xuống từ ngón tay anh rơi tí tách trên thùng xe, nhìn qua có chút dọa người
(*) Kiệt ngạo bất tuân: Xuất phát từ điển tích về con ngựa bất kham của vua Kiệt, ví người tài giỏi quật cường như mãnh mã (ngựa khó thuần thường là ngựa cực tốt), có sức mạnh, tự lập tự cường, không ai sai khiến, kiềm hãm được
Tống Kim An nhíu chặt mày, suy nghĩ một lúc rồi vẫn tiến lại gần
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Anh ấy đưa tay lay vai Yến Thiếu Ngu, khẽ gọi anh: “Thiếu Ngu, Thiếu Ngu
Vết thương của cậu không thể trì hoãn lâu thêm được nữa, Nhược Nhân có mang theo hộp thuốc, cậu để em ấy cầm máu cho cậu trước đã nhé
Chúng ta đã rời khỏi Thủ đô rồi, đừng có hành động một cách cảm tính như vậy nữa.”
Dáng vẻ Yến Thiếu Ngu không giống như đang ngủ, anh giơ bàn tay bị thương lên, đẩy mạnh Tống Kim An ra
Tống Kim An ngã ngồi ở trên thùng xe bán tải, trong nháy mắt, Yến Thiếu Ngu bị một đám thanh niên trí thức trợn mắt tức giận nhìn chằm chằm
“Yến Thiếu Ngu
Anh vẫn còn tưởng mình là anh ba oai phong lẫm liệt trong đại viện như ngày xưa sao?”
“Anh năm bằng lòng đối xử tốt với anh, nhưng chúng tôi thì không, bớt ra vẻ đi.”
“Tôi thấy anh ta đang thèm đòn thì có!”
Đám thanh niên trí thức rất nhanh đã chia làm ba nhóm, một nhóm sáu người do Tống Kim An dẫn đầu, một nhóm ba người thì đứng ra bênh vực cho Yến Thiếu Ngu, còn lại mấy người con gái thì ngồi co ro ở trong góc, vùi mặt vào đầu gối, làm như không hề nhìn thấy trò hề đang diễn ra trước mặt
Bầu không khí chợt trở nên căng thẳng như trước giờ đánh trận
Cố Nguyệt Hoài nắm chặt cây bút trong tay, ngẩng đầu lên nhìn cảnh tượng trước mắt, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng
Đời trước, cô đã từng chứng kiến cảnh này rất nhiều lần, nhưng lúc đó cô vẫn chưa thích Yến Thiếu Ngu cho nên không có bất cứ cảm giác gì
Bây giờ cảnh này lại được tái hiện một lần nữa, cô chỉ thấy lửa giận trong lòng bùng lên dữ dội, hận không thể xông lên đánh cho đám người này một trận tơi bời
Ngụy Lạc nhíu mày nhìn đám thanh niên trí thức tính tình như trẻ con này, cô ấy cũng thấy đau đầu
Ban đầu Lưu Tường vốn còn hơi ghen tị với Cố Nguyệt Hoài vì cô bỗng trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý, nhưng thấy đám công tử này sắp vung nắm đấm vào mặt nhau, mặt cô ta tái mét, không gian trong xe không lớn, nếu chẳng may bọn họ đánh trúng cô ta thì sao
Cô ta vội vàng núp sau lưng Bùi Dịch, níu chặt lấy áo anh ta, toàn thân run rẩy, biết vậy đã không đến
Bùi Dịch và Hoàng Bân Bân trố mắt nhìn nhau, trong mắt đều chất chứa nụ cười bất lực, hai người họ là đàn ông, đáng lẽ nên đứng ra can ngăn, nhưng đám thanh niên này tính khí nóng nảy như vậy, ai biết bọn họ có chịu nghe lời khuyên không, lỡ như liên luỵ đến những người vô tội như họ thì tính sao
Ngay cả Thôi Hoà Kiệt cũng vậy, anh ta vốn chỉ muốn lấy lòng đám công tử nhà giàu này, chứ không dám đắc tội với họ
Trước mắt chưa nắm rõ tình hình và phe phái hiện tại, anh ta đành ngồi im bất động, chờ hiểu rõ rồi tính sau
Vả lại, anh ta cùng lắm cũng chỉ là một người hướng dẫn thấp cổ bé họng, dù có thật sự muốn can ngăn thì liệu người ta có thèm nghe lời anh ta không
Phan Nhược Nhân đỡ Tống Kim An dậy, giọng nói có phần trách móc: “Anh họ, anh quan tâm anh ta làm gì
Không phải anh ta lợi hại lắm sao, nhà họ Yến đã sa sút như thế này mà anh ta thì hay rồi, còn dám đánh cả huấn luyện viên Lượng, giờ thì vết thương cũng nứt toác ra, đáng đời!”
Tuy ngoài miệng thì nói vậy nhưng ánh mắt Phan Nhược Nhân vẫn luôn chăm chú vào vết thương trên tay Yến Thiếu Ngu
Thanh niên tóc húi cua tên là Hoàng Thịnh, anh ta nhìn vết máu trên cổ áo sơ mi màu trắng tinh của Tống Kim An, mặt đỏ gay vì tức giận, giơ tay lên định vung nắm đấm vào mặt Yến Thiếu Ngu
Cố Nguyệt Hoài lặng lẽ thu lại biểu cảm trên mặt, thở hắt ra rồi giơ tay, tấm bảng vẽ trong tay cô như một cơn gió lốc, đập chuẩn xác vào gáy của Hoàng Thịnh
“Bộp——”
Tấm bảng vẽ rất nặng, xung quanh bọc khung sắt, sau khi đập mạnh vào sau gáy Hoàng Thịnh xong còn bật ngược ra xa một đoạn
“Á——” Hoàng Thịnh rụt tay lại ôm lấy gáy, thét lên đau đớn như lợn bị chọc tiết
Mặt anh ta nhăn nhó dữ tợn vì bị đau, quay phắt lại nhìn về phía sau, tức giận quát tháo: “Ai
Đứa nào muốn chết hả!”
Tống Kim An nhìn tấm bảng vẽ rơi xuống bên cạnh chân mình, anh ấy thấy nét vẽ trên đó gọn gàng sạch sẽ, hai mắt lóe sáng, rõ ràng chỉ là một vài đường nét đơn giản mà đã phác họa rõ ràng biểu cảm của từng người trên xe
Dường như anh ấy đã từng nhìn thấy phong cách vẽ này ở đâu đó
Cố Nguyệt Hoài định đứng dậy, nhưng Ngụy Lạc đã nhanh tay nắm lấy cánh tay cô, định đứng ra nói vài câu để xoa dịu bầu không khí
“Đó là bảng vẽ của tôi.” Cố Nguyệt Hoài từ chối ý tốt của Ngụy Lạc, cô đứng dậy, đi thẳng tới trước mặt Yến Thiếu Ngu
Trên xe hơi lắc lư khiến cô bước đi không vững, tay phải vội vịn vào thanh chắn trên đầu Yến Thiếu Ngu để không bị ngã
Yến Thiếu Ngu đang cụp mắt nhìn xuống, bỗng nhiên ngửi thấy mùi hương trái cây thấm vào tận tim phổi, không gay mũi mà còn rất dễ chịu
Anh khẽ cử động ngón tay, ngẩng đầu lên, đôi mắt mèo long lanh như những vì sao rơi vào trong đôi mắt đen như gỗ mun của anh
Đôi mắt cô trông rất đẹp, đuôi mắt hơi xếch lên, tạo nên vẻ linh động khó tả, khiến anh không kìm được mà ngẩn người trong chốc lát, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt rồi biến mất
“Cô
Cô muốn chết à?” Hoàng Thịnh sờ vào sau gáy mình, nó đã sưng thành một cục to tướng, siết chặt nắm đấm trong tay
Cố Nguyệt Hoài chưa kịp điều chỉnh lại hơi thở của mình, bởi vì ánh mắt cô vừa đối diện với Yến Thiếu Ngu, trái tim đã đập mạnh như thể sóng biển cuộn trào trong lồng ngực
Cô nhắm mắt lại, ngoảnh mặt đi, quay người lại nhìn, không biết do vô tình hay cố ý mà đứng chắn trước mặt Yến Thiếu Ngu, trên gương mặt lộ ra vẻ áy náy: “Thật xin lỗi, trên xe gió to quá, bảng vẽ của tôi vô tình bị tuột khỏi tay, anh không sao chứ?” 
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.