Trên xe có gió lớn Bảng vẽ vô tình tuột khỏi tay Làm gì có ai tin loại chuyện như vậy, nhưng khi đối mặt với ánh mắt lóng lánh như sao trời của nữ đồng chí trước mặt, cùng với vẻ mặt đầy áy náy của cô thì dù là Hoàng Thịnh đang nổi trận lôi đình nhất thời cũng trở nên câm nín, không đành lòng nổi giận với cô Lúc này, trên xe lại xóc nảy.
Cố Nguyệt Hoài loạng choạng đứng không vững, ngay khi Tống Kim An đưa tay ra chuẩn bị đỡ cô dậy thì lại bị cô tránh đi, né tránh cánh tay của anh ấy.
Cô hơi cúi người xuống, nhặt bảng vẽ rơi xuống bên chân Tống Kim An lên, sau đó đứng thẳng dậy nhìn về phía Hoàng Thịnh, giọng điệu không có chút thành ý nào: “Thành thật xin lỗi anh, tôi thật sự không cố ý đâu, nếu như anh cảm thấy đau thì đợi lát nữa, sau khi tới đại đội thì tìm bác sĩ khám một chút đi.”
Nói xong, Cố Nguyệt Hoài chủ động ngồi xuống bên cạnh Yến Thiếu Ngu, cô hoàn toàn không lo lắng sẽ bị người ta đàm tiếu Hoàng Thịnh vốn đã nguôi giận nhưng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, anh ta sa sầm mặt mày.
Nếu bây giờ anh ta còn không nhìn ra Cố Nguyệt Hoài đang cố tình làm vậy thì anh ta chẳng khác gì một kẻ ngu Có điều, Yến Thiếu Ngu quen biết người phụ nữ nhà quê này từ lúc nào vậy Tại sao cô phải bảo vệ Yến Thiếu Ngu như thế?
Trên gương mặt Phan Nhược Nhân thoáng hiện lên vẻ tức giận, cô ta lạnh lùng cười nói: “Hay cho câu không phải tôi cố ý, cô coi chúng tôi là đồ ngu hay sao?”
Cố Nguyệt Hoài hơi ngước mắt lên nhìn, nghiêng người dựa vào thùng xe, vẻ áy náy trên mặt đã bay hết: “Tôi đã nói xin lỗi rồi, mấy người còn muốn tôi phải làm gì nữa Thanh niên trí thức đến từ Thủ đô còn chưa đứng vững gót chân ở nông thôn chúng tôi mà đã muốn ỷ thế hiếp người à?”
“Nghe nói mấy người đều xuất thân từ những gia đình có cha mẹ là cán bộ cấp cao đúng chứ Nếu vậy thì cứ đại nhân đại lượng tha thứ, cần gì phải chấp nhặt với tôi?”
“Tôi cũng đã nói rồi, tôi thực sự không cố ý, bởi vì trên xe gió lớn quá cho nên nó mới bay khỏi tay tôi mà thôi, nếu anh thấy đau thì đi tìm bác sĩ, tôi sẽ thanh toán toàn bộ tiền thuốc men, mấy người các anh cứ cắn mãi không buông, chẳng lẽ còn muốn đánh tôi à?”
Nghe thấy cô miệng lưỡi sắc bén phản bác lại từng câu một, Phan Nhược Nhân nhíu mày, gương mặt xinh đẹp tái mét đi vì tức giận.
Yến Thiếu Ngu hơi nheo đôi mắt hoa đào của mình, anh nghiêng đầu, hứng thú nhìn Cố Nguyệt Hoài, trên khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai hiếm khi xuất hiện vẻ kỳ lạ, tâm trạng sầu não vì sáng sớm hôm nay hai đứa em trai và em gái của anh bị phân đến đại đội khác bỗng dưng được xoa dịu Tống Kim An cũng nhìn Cố Nguyệt Hoài với vẻ kinh ngạc, anh ấy hoàn toàn không ngờ rằng cô gái trông có vẻ điềm tĩnh lạnh nhạt như cô lại còn có một mặt như vậy Anh ấy chưa từng thấy ai có thể nói lại được Nhược Nhân cả.
Thôi Hoà Kiệt đứng ở phía sau nhìn một hồi lâu, thấy sắp đến đại đội sản xuất Đại Lao Tử thì anh ta mới đứng ra làm người hoà giải: “Các vị thanh niên trí thức, chúng ta sắp đến đại đội sản xuất Đại Lao Tử.”
Cả quãng đường đi bọn họ đều cãi cọ ầm ĩ cho nên không thể phỏng vấn đàng hoàng được Lúc này Tống Kim An cũng lấy lại tinh thần, anh ấy đưa tay giữ chặt cánh tay Hoàng Thịnh, ôn tồn nói: “Được rồi, chuyện này dừng lại ở đây thôi Hoàng Thịnh, lát nữa tôi sẽ đến gặp bác sĩ cùng cậu.”
Anh ấy không biết tại sao Cố Nguyệt Hoài lại giúp Yến Thiếu Ngu, theo những gì anh ấy nghĩ, có lẽ là do cô không hiểu mối quan hệ giữa những người này nên khi nhìn thấy một người bị bắt nạt thì chắc chắn sẽ rút đao tương trợ [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Điều này cũng vừa hay nói rõ cô là một đồng chí tốt không sợ cường quyền Tống Kim An là trụ cột trong đội ngũ thanh niên trí thức, anh ấy đã nói vậy thì Hoàng Thịnh cũng không dám không nghe Lúc này những người trên xe mới chịu ngồi yên tại chỗ, Nguỵ Lạc sợ sẽ lại phát sinh ra những chuyện không hay nên đưa mắt ra hiệu cho Hoàng Bân Bân để anh ta tiến lên hỏi một vài vấn đề, còn Bùi Dịch thì dùng máy ảnh chụp hình nhóm thanh niên trí thức, đáng tiếc, lãng phí không ít cuộn phim Hiện nay, phần lớn máy ảnh đều là loại có giá đỡ, vô cùng cồng kềnh, còn máy ảnh treo trên cổ Bùi Dịch là sản phẩm mới, cũng là bảo bối của anh ấy, nhưng khi gặp phải những “người mẫu” không chịu phối hợp này, anh ta cảm thấy vô cùng khó xử.
Cố Nguyệt Hoài tiếp tục cúi đầu vẽ tranh nhưng toàn bộ tâm trí đều đặt trên người Yến Thiếu Ngu ngồi ở bên cạnh Lúc này, cô chợt nghe thấy một giọng nói gợi cảm mát lạnh vô cùng cuốn hút, anh nghiền ngẫm nói: “Cố…”
Cô nắm thật chặt bút vẽ trong tay, vừa mới ngước mắt lên nhìn đã chạm phải ánh mắt của Yến Thiếu Ngu Anh có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong giọng nói của Cố Nguyệt Hoài, cô nhỏ nhẹ đáp lại: “Nguyệt Hoài, tôi là Cố Nguyệt Hoài.”
Yến Thiếu Ngu ngẩn người ra một lát, trên mặt cũng không nhìn ra là đang vui hay đang giận, không biết anh đang nghĩ cái gì [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cố Nguyệt Hoài nhân cơ hội này, ánh mắt nhẹ nhàng quan sát từng chi tiết trên khuôn mặt anh, so sánh với ký ức đã khắc sâu ở đời trước thì lúc này Yến Thiếu Ngu vẫn còn có vẻ ngây ngô Không thể nghi ngờ một điều là anh rất ưa nhìn, khác với vẻ thanh tú của Tống Kim An, đó là một vẻ đẹp rất ngông cuồng và sắc sảo Ánh nắng ban mai chiếu xuyên qua khe hở của thành xe bán tải, rơi xuống khuôn mặt đẹp trai khiến đường nét khuôn mặt anh càng trở nên sâu sắc hơn Mày kiếm sắc bén, cặp mắt đào hoa như đen gỗ mun, dưới sống mũi cao thẳng là đôi môi mỏng Tuy nhiên, lúc này khuôn mặt tuấn tú đang bị thương, trên gò má trắng nõn có mấy vết xước đang rỉ máu càng tăng thêm vẻ đẹp quyến rũ Cố Nguyệt Hoài nhìn anh, hai mắt chớp chớp, cô hỏi: “Còn anh thì sao Tên anh là gì?”
Yến Thiếu Ngu nâng mí mắt nhìn cô một cái, ánh nắng ban mai lướt qua đôi mắt sâu thẳm của anh, nhưng không hiểu sao lại toát ra vài phần lạnh lẽo Anh quay đầu đi không để ý tới Cố Nguyệt Hoài, hoàn toàn không có ý định trả lời câu hỏi của cô Đôi môi đỏ mọng của Cố Nguyệt Hoài khẽ mím lại, cô cũng không tức giận Nếu Yến Thiếu Ngu với trái tim sắt đá, lại còn kiêu ngạo có thể dễ dàng buông lỏng cảnh giác vậy thì đó không phải là Yến Thiếu Ngu nữa rồi Ít nhất anh không cảm thấy khó chịu khi cô ngồi bên cạnh mình cũng đã là một khởi đầu tốt đẹp rồi không phải sao Cô im lặng không nói thêm gì nữa, tập trung vẽ tiếp bức tranh còn đang dang dở trong tay Yến Thiếu Ngu nghe tiếng bút “sột soạt” bên tai, khoanh tay trước ngực, hai mắt nhắm hờ Máu chảy ra từ vết thương trên tay anh nhỏ giọt xuống áo khoác, mùi tanh tràn ngập chóp mũi của Cố Nguyệt Hoài, cô nhíu mày, cố gắng kiềm chế bản thân không để ý đến Yến Thiếu Ngu nữa Cô chỉ mong có thể đến đại đội càng sớm càng tốt để nhờ chú Sáu kiểm tra rồi băng bó vết thương cho anh Hoàng Thịnh xoa xoa gáy, vẻ mặt vô cùng khó coi, giọng nói cũng có chút oán trách: “Anh năm, sao anh không để tôi đánh anh ta?”
Tống Kim An Lắc đầu cười khổ nói: “Thiếu Ngu cũng là anh ba của cậu mà, mọi người từ ngàn dặm xa xôi lặn lội xuống nông thôn, đi đến chỗ này đáng lẽ phải đoàn kết lại thành một thể, không lẽ chỉ vì mâu thuẫn của mấy người chúng ta mà lại gây lục đục nội bộ à?”
Hoàng Thịnh bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm: “Ai thèm nhận anh ta làm anh ba chứ.”
Yến Thiếu Ngu rất lợi hại, tuổi còn nhỏ đã dám cầm súng trở thành vua của những đứa trẻ trong đại viện nhưng anh chưa từng đối xử với những người hàng xóm lớn lên trong cùng đại viện như bọn họ là bạn Trong lòng anh, những người có thể được anh công nhận chỉ có đám binh lính càn quấy và bọn lưu manh đó thôi Có phải ở trong lòng anh, bọn họ cũng chỉ là một đám nít ranh vắt mũi chưa sạch, còn tuổi cởi truồng tắm mưa lớn lên trong đại viện đúng không?
Nhà họ Yến suy tàn, vậy mà cái thói kiêu ngạo của anh chẳng giảm chút nào, hừ, không biết rằng sẽ có những thứ quay ra cắn trả, đúng là đáng đời Hoàng Thịnh hung tợn nghĩ thầm trong lòng, anh ta vất vả lắm mới rời khỏi vòng tròn ở Thủ đô, không còn bị đám người kia ngáng chân cản trở nữa, không phải bọn họ muốn vân vê chà đạp Yến Thiếu Ngu như thế nào cũng được sao Hay là anh vẫn tưởng rằng mình là con trai của cựu chỉ huy quân sự như trước kia sao [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Phan Nhược Nhân ngẩng đầu nhìn Yến Thiếu Ngu và Cố Nguyệt Hoài, sau đó thấp giọng nói: “Anh họ, anh nói xem không phải người phụ nữ nhà quê này đã thích Yến Thiếu Ngu rồi chứ?”
Cô ta vừa thốt ra những lời này, Hoàng Thịnh đã khinh bỉ mỉm cười Tống Kim An cũng nhíu mày không vui nhìn về phía Phan Nhược Nhân: “Nhược Nhân, em không còn là một đứa trẻ ba tuổi nữa rồi, em phải biết cái gì có thể nói, cái gì không thể nói Biên tập Cố và Yến Thiếu Ngu chỉ vừa mới gặp nhau lần đầu tiên thôi.”