Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 156: Tống Kim An, chỉ có thể là cô ta





“Ối chà, chảy không ít máu đâu đấy.” Chú sáu lắc đầu, lấy thuốc từ trong cái hòm ra, rửa sạch vết thương cho Yến Thiếu Ngu, sau đó lại băng bó cho anh, trong suốt quá trình, Yến Thiếu Ngu không hé răng kêu đau, cũng không hề giãy giụa
Lễ chào mừng đã kết thúc, Vương Phúc bắt đầu thuật lại một số việc mà thanh niên trí thức cần phải làm sau khi xuống nông thôn, lại gọi mọi người lên bục nhận đồ dùng thường ngày
Phan Nhược Nhân nghe mấy cán bộ nói chuyện đến ngán ngẩm, vừa quay đầu sang bên khác thì lại thấy Cố Nguyệt Hoài đang xum xoe trước mặt Yến Thiếu Ngu, sắc mặt cô ta sầm lại, híp mắt nhìn một hồi, sau đó đột nhiên lắc lắc Hoàng Thịnh bên cạnh đang buồn ngủ
“Ư… Hả
Cô định làm cái gì thế!” Hoàng Thịnh hất văng tay Phan Nhược Nhân, chẹp miệng một cái, trong giọng nói có chút không vui
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Phan Nhược Nhân nói với giọng điệu kỳ quái: “Sau gáy của anh không còn đau nữa à
Người phụ nữ nông thôn kia đập trúng đầu của anh, bây giờ lại chạy tới xum xoe trước mặt Yến Thiếu Ngu kia kìa, nếu anh còn không đứng dậy thì bác sĩ cũng đi mất đấy.”
Nghe vậy, sắc mặt Hoàng Thịnh thay đổi, nhìn sang theo ánh mắt của cô ta, khóe miệng không khỏi giật giật một cái
Tống Kim An cũng nhìn thấy, anh ấy nói: “Hoàng Thịnh, bác sĩ cũng đã đến đây rồi, cậu đi khám một chút đi.”
Hoàng Thịnh xắn ống tay áo lên, khí thế hùng hổ chuẩn bị đi về phía bên kia, Tống Kim An thấy vậy đầu cũng nhức nhức, nhìn thoáng qua Vương Phúc vẫn đang dõng dạc, yên lặng đứng dậy đi theo sau lưng Hoàng Thịnh
Tính tình Hoàng Thịnh nóng nảy, bọn họ mới đến đây, không nên gây ra nhiều rắc rối
Cố Nguyệt Hoài nhìn thấy vết thương của Yến Thiếu Ngu được xử lý xong xuôi mới khẽ thả lỏng, nghe thấy tiếng động liền lập tức quay đầu thì thấy đôi mắt gần như muốn phun lửa của Hoàng Thịnh, cô nói bằng giọng thản nhiên: “Chú sáu, nơi này cũng còn có một người bị thương.”
Chú sáu xoa xoa mồ hôi trên đầu, không phải là mệt, mà là căng thẳng
Bình thường ông ấy khám bệnh nhỏ lặt vặt cho mấy nhóm xã viên trong đại đội, những thanh niên trí thức này đều tới từ Thủ đô, đều là nhân vật không nhỏ, đã thấy qua việc đời, không nói những cái khác, chỉ nói đến khí thế kia cũng đủ dọa người, khiến người khác có áp lực vô cùng lớn
Hoàng Thịnh có chút buồn bực: “Cố Nguyệt Hoài, cái đầu này của tôi là do cô đánh đấy!”
Cố Nguyệt Hoài nhẹ gật đầu, giọng nói không có mấy áy náy: “Ừm, xin lỗi.”
“Cô!” Hoàng Thịnh vừa muốn nổi giận, Tống Kim An đã chen vào nói: “Được rồi, để bác sĩ khám cho cậu chút xem.”
Chú sáu cũng không dám hỏi nhiều, đưa tay sờ sờ đầu của Hoàng Thịnh, hỏi han vài câu, sau đó nói: “Không có chuyện gì đáng lo, chỉ sưng đỏ chút thôi, lấy chút thuốc xoa bóp một chút là xẹp à.”
Cố Nguyệt Hoài nói: “Chú sáu kê đơn thuốc đi ạ.”
Sau khi chú sáu kê đơn xong, Cố Nguyệt Hoài trả tiền, cũng không tiếp tục ở lại trước mặt Yến Thiếu Ngu gây chú ý nữa mà quay lại ngồi xuống bên cạnh Ngụy Lạc
Cô cầm lại bản vẽ từ trong tay Ngụy Lạc, lại tiện tay phác thảo lại cảnh Vương Phúc làm lễ chào đón đám người Tống Kim An, so với Lưu Tường ngồi ở bên cạnh không biết hạ bút như thế nào, mới chỉ vẽ được vài nét thì hiệu suất của Cố Nguyệt Hoài đã gọi là vô cùng cao rồi
Bùi Dịch cũng dựng máy ảnh lên, cam đoan mỗi tấm ảnh đều vô cùng hoàn hảo
Giữa trưa, nhóm xã viên mang hai chiếc bàn gỗ tròn lớn đến để ở trong sân, nếu đã nói là lễ chào đón, tất nhiên không thể thiếu cơm canh tiệc rượu, cho dù bây giờ đại đội nghèo rớt mồng tơi cũng phải chuẩn bị hai bàn đồ ăn này cho thật phong phú
Có cá có gà có thịt, còn có trứng tráng, tất nhiên nhiều hơn cả là những món ăn đồng quê vẫn thường gặp
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Một nhóm thanh niên trí thức từ Thủ đô tới cũng không phải ngày nào cũng được ăn thịt ăn cá, cho nên khi nhìn thấy một bàn thức ăn phong phú thế này, sắc mặt bọn họ vốn dĩ mệt mỏi cũng tốt lên rất nhiều, Vương Phúc và Vương Bồi Sinh thấy vậy cũng nhẹ nhàng thở phào trong lòng
“Các cô cậu thanh niên trí thức cứ ăn uống ngon miệng, chúng tôi đi về trước, lát nữa sẽ có người tới thu dọn bàn ghế, mọi người ăn xong thì nghỉ ngơi là được, sáng sớm mai tập hợp tại đầu thôn rồi phân công công việc, sau đó tan tầm.”
Vương Phúc kêu gọi mọi người ngồi xuống, nói vài câu khách khí sau đó cùng nhóm xã viên nối nhau rời đi
Cán bộ của đại đội sản xuất Đại Lao Tử vừa rời đi, bầu không khí tốt hơn trông thấy, Ngụy Lạc dẫn mấy người Cố Nguyệt Hoài ngồi xuống một bàn, mấy thanh niên trí thức Thủ đô tự ngồi chung một bàn, Thôi Hòa Kiệt nhìn xung quanh, cuối cùng mặt dày mày dạn ngồi cùng bàn với thanh niên trí thức
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Thiếu Ngu
Tới đây ngồi này!” Tống Kim An cười vẫy tay với Yến Thiếu Ngu, còn vỗ vỗ vào vị trí trống bên cạnh mình
Yến Thiếu Ngu im lặng mấy giây, lát sau anh cử động cánh tay đang quấn băng gạc của mình, trực tiếp ngồi thẳng xuống bên cạnh Hoàng Bân Bân
Lông mi Tống Kim An run run, tiu nghỉu rũ đầu, có chút cô đơn cười khổ
Mà nhóm đàn em thân thiết của Tống Kim An đứng đầu là Hoàng Thịnh thấy vậy lập tức trợn trừng mắt nhìn Yếu Thiếu Ngu, cảm thấy người này đúng là không biết tốt xấu, nhà họ Yến lúc hiu quạnh, cũng chỉ có nhà họ Tống nhớ đến tình cảm ngày xưa, vậy mà anh còn làm bộ làm tịch nữa
Yến Thiếu Ngu coi như không nhìn thấy ánh mắt của đám người kia, sau khi ngồi xuống liền cầm đũa lên bắt đầu ăn
Trời sinh anh đã đẹp trai, nói ít lại không hợp với tập thể, trở thành một phái riêng trong đám thanh niên trí thức
Trong nhất thời, mối quan hệ giữa hai bên đã phân biệt rõ ràng
Đáng nhắc tới là Điền Tĩnh không rời đi
Cô ta vừa nói với Vương Phúc, ở lại để dọn dẹp bàn
Cố Nguyệt Hoài liếc qua Điền Tĩnh đang ngồi  trong góc, cô gái trở nên vô cùng gầy gò vì phải lao động, cái cằm nhọn hoắt như có thể đâm chết người, cứ coi như cho dù dáng vẻ không dễ nhìn lắm, nhưng khí chất trên người lại càng khiến người ta thương hại, giống như một đóa hoa hồng mềm mại yếu đuối
Chú ý tới cô ta không chỉ có Cố Nguyệt Hoài, mà còn có Tống Kim An
Tống Kim An chắc chắn là người tốt, khi thấy đám người ngồi trên bàn ăn nhiều uống no mà Điền Tĩnh lại chỉ có thể ngồi ở trong góc đợi tàn cuộc để thu dọn, cảm giác tội lỗi trong lòng không ngừng dâng lên
Anh ấy đứng dậy đi về phía Điền Tĩnh, nói khẽ: “Chào cô, vị đồng chí này, cô cũng đi sang ngồi ăn với chúng tôi đi?”
Điền Tĩnh hơi giật mình, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tống Kim An
Là Tống Kim An
Là Tống Kim An thật này
Trong con ngươi màu nâu nhạt của anh ấy phản chiếu hình bóng của cô ta, chỉ cần nhìn một chút là người ta có thể nhìn thấy dưới đáy mắt thanh tịnh của anh ấy là sự đơn thuần và lương thiện của người chưa có nhiều kinh nghiệm sống, vừa thấy đã biết dễ dàng tin tưởng người khác
Trong lòng Điền Tĩnh đảo qua đảo lại cả trăm lần, một lát sau mới ngượng ngùng cười một tiếng, lắc đầu từ chối
Cô ta khó xử xoắn xuýt, nhỏ giọng nói: “Không cần đâu, cảm ơn đồng chí, tôi không đói bụng.”
Cô ta hiểu rõ tiếng tăm của mình ở đại đội vô cùng không tốt, nhưng ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, chỉ cần cô ta có thể chiếm được hình tượng “nhỏ bé yếu ớt cần che chở” trong đầu Tống Kim An, thì sau này có thể tiếp cận anh ấy dễ như trở bàn tay
Tống Kim An này là một người tốt bụng, cô ta biết rõ
“Không đói bụng cũng đi sang ngồi nói chuyện cùng với chúng tôi, chúng tôi mới đến còn chưa hiểu rõ gì về đại đội sản xuất Đại Lao Tử đâu!” Tống Kim An nói với giọng điệu nhẹ nhàng, vừa nói xong liền lập tức giữ chặt lấy cổ tay của Điền Tĩnh, dẫn cô ta tới bên cạnh bàn
Hành động “bá đạo” này của Tống Kim An nhận lại không ít âm thanh trêu đùa khoa trương của các thanh niên trí thức trên bàn ăn
“Đừng đùa giỡn.” Tống Kim An quét qua đám người một chút, sau đó dẫn Điền Tĩnh ngồi xuống vị trí hồi nãy muốn dành cho Yến Thiếu Ngu, sau đó lại nâng đũa gắp cho cô ta không ít thịt: “Ăn nhiều một chút đi.”
Ánh mắt anh ấy nhìn Điền Tĩnh có chút thương hại, cuộc sống ở nông thôn đúng là không dễ chịu, ngay cả ăn no cũng chỉ là một hy vọng xa vời
Điền Tĩnh nhìn thịt ở trong chén, lại nhìn Tống Kim An đối xử nhẹ nhàng ấm áp với mình, sự hận thù căng cứng ở trong lòng từ nãy đến giờ cũng như được thả lỏng một chút, đáy mắt cũng trào lên hơi nóng
Tống Kim An tốt như thế, dựa vào đâu mà lại thuộc về Cố Nguyệt Hoài
Không, phải là cô ta, nhất định chỉ có thể là cô ta thôi! 
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.