Điền Tĩnh rụt rè nhướng mày, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh.”
Cảm ơn anh, Tống Kim An Cũng xin chào, Tống Kim An Cố Nguyệt Hoài nhìn dáng điệu nói chuyện nhỏ nhẹ của Điền Tĩnh và Tống Kim An mà không khỏi nhướng mày, hoá ra ngay từ đầu hai người này cũng đã có gì đó mờ ám, Tống Kim An này thật đúng là một người biết thương hoa tiếc ngọc Sau khi ăn xong, cuộc phỏng vấn tiếp tục Chẳng qua là trước khi phỏng vấn, Điền Tĩnh thu dọn bàn ăn, nhóm thanh niên trí thức thì thu dọn hành lý, mấy người [Nhật báo Quần Chúng] thì tụ tập lại để bàn thành quả sáng nay Ngụy Lạc nghe Cố Nguyệt Hoài và Bùi Dịch ung dung nói chuyện, lại xem bản thảo Hoàng Bân Bân viết, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, có những tư liệu thực tế này, cuối cùng cũng có thể viết ra một số báo có tin tức không tệ rồi, về phần Lưu Tường, không đề cập tới cũng được Sau khi tổng hợp xong, Ngụy Lạc nói: “Mọi người đều biết những thanh niên trí thức tới từ Thủ đô này đều có gia thế không tầm thường, tòa soạn báo chúng ta quyết định cử hai người ở lại đây, tiếp xúc với họ ở khoảng cách gần để thuận tiện lấy tư liệu vào bất cứ lúc nào, trong số mọi người có ai tình nguyện hay không?”
Lời này vừa dứt, trên mặt Lưu Tường lập tức lộ ra vẻ khiếp sợ: “Công tác bên ngoài Vậy là còn phải ở lại đây sao?”
Tuy rằng nói nơi này cách công xã không xa, nhưng suy cho cùng nông thôn vẫn là nông thôn, làm sao có thể tốt hơn trong thành phố được Huống chi điều kiện sống ở nơi này gian khổ, đám thanh niên trí thức này thỉnh thoảng còn xảy ra mâu thuẫn đánh nhau, lỡ ngộ thương cô ta thì làm sao bây giờ Sắc mặt Ngụy Lạc nghiêm túc, gật đầu nói: “Đúng vậy, cùng ăn cùng ở với thanh niên trí thức.”
[Nhật báo Quần chúng] là đơn vị quốc doanh, yết hầu của quốc gia, phải luôn luôn cập nhật những tin tức và động thái mới nhất, tuy rằng năng lực cá nhân của nhóm thanh niên trí thức này không giỏi nhưng sau lưng mỗi một người đều đại diện cho một thế lực nhà nước, không thể giải quyết một cách qua loa được Trong lòng Lưu Tường rất không đồng ý với quyết định của cấp trên, biểu cảm trên mặt cũng rất rõ ràng Cô ta đưa tay lắc lắc tay áo Bùi Dịch, để anh ta mở miệng từ chối Bùi Dịch còn chưa kịp nói gì, Cố Nguyệt Hoài đã trả lời đồng ý: “Tổng biên tập, em tình nguyện ở lại.”
Đại đội sản xuất Đại Lao Tử vốn là nhà cô, hôm nay Yến Thiếu Ngu cũng tới, cô còn muốn tìm cơ hội để cho anh và Thiếu Đường nhận nhau, tất nhiên không thể thiếu việc tiếp cận anh, huống chi Tống Kim An và Điền Tĩnh cũng ở đây, hai người này vẫn nên đặt trước mắt quan sát thì tốt hơn Nếu đã có cơ hội này, vậy đương nhiên cô phải cố gắng tranh thủ Tất nhiên, dù cô không tranh thủ, chỉ sợ cũng không có ai tranh giành với cô, dù sao ở cùng một vị trí thì cũng chỉ có Lưu Tường có đủ khả năng tranh giành với cô, nhưng đáng tiếc là cô ta hoàn toàn không có hứng thú với công việc này, chỉ có ghét bỏ nó mà thôi Ngụy Lạc hài lòng nhìn Cố Nguyệt Hoài một cái, gật đầu nói: “Được, vậy Tiểu Cố, còn có…”
Ánh mắt cô ấy đảo qua Hoàng Bân Bân và Bùi Dịch, trong hai người này cô ấy vẫn chưa quyết định được ai sẽ ở lại, mới vừa mở miệng, chợt nghe Bùi Dịch nói: “Tổng biên tập, em cũng tình nguyện ở lại, em là biên tập viên nhiếp ảnh, mỗi tuần em đều có thể gửi một ít ảnh chụp về đơn vị.”
Ngụy Lạc hơi trầm tư, thật ra trong lòng cô ấy càng muốn Hoàng Bân Bân ở lại hơn, dù sao anh ta cũng có chuyên môn về nghệ thuật, Hoàng Bân Bân là biên tập viên nội dung, có thể miêu tả khung cảnh ngoài giờ làm việc hàng ngày của các thanh niên trí thức Nhưng ở một góc độ khác mà nói, biên tập viên nhiếp ảnh cũng có chút va chạm với biên tập viên mỹ thuật Có lẽ là nhìn ra sự do dự và chần chờ của Ngụy Lạc, Bùi Dịch lại đưa ra liều thuốc mạnh hơn, trịnh trọng nói: “Biên tập yên tâm, em làm việc ở tòa soạn báo của chúng ta cũng đã lâu nên cũng có được một chút kỹ năng viết lách, em sẽ không để cho chị thất vọng đâu.”
Anh ta cũng đã hỏi thăm qua, tiền đồ tương lai của những thanh niên trí thức này là vô hạn không thể lường trước, huống chi đơn vị còn coi trọng những thanh niên trí thức này như vậy, tạo mối quan hệ với bọn họ chỉ có lợi không có hại, mà cũng chỉ có Lưu Tường là không hiểu rõ những thứ này Lưu Tường vốn đã khiếp sợ vừa nghe lời này lại càng hoảng hốt, không dám tin nói: “Bùi Dịch!”
Bùi Dịch mím môi, thái độ nghiêm túc nói: “Lưu Tường, công việc quan trọng hơn.”
Ngụy Lạc nghe anh ta nói như vậy cũng không có lý do từ chối nữa, gật đầu nói: “Được, vậy cậu và Tiểu Cố ở lại, tiền lương vẫn tính như bình thường, nhưng mỗi tuần các cậu đều phải cung cấp tư liệu sống mới nhất của thanh niên trí thức cho tòa soạn.”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu: “Vâng, tổng biên tập.”
Bùi Dịch cũng tinh thần phấn chấn, đáp: “Em đã hiểu, tổng biên tập!”
*
Bên kia, Yến Thiếu Ngu xách hành lý vào phòng [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Trong phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ, bước vào cửa là một cái nồi lớn, dưới bệ bếp chất một đống củi Ngay bên cạnh bệ bếp chính là chỗ ngủ, mấy người Tống Kim An đã thu dọn giường xong xuôi, giường chung rộng rãi, ngủ mười người cũng dư sức Yến Thiếu Ngu đi tới chỗ trống cách mọi người rất xa, thể hiện sự không hòa hợp của mình một cách rất rõ ràng và sống động Ngón tay của anh bị quấn chặt gây khó khăn trong việc cử động, nhưng khi anh trải giường lại suôn sẻ ngoài ý muốn, vừa nhìn là biết thường xuyên làm việc này, so với đám người Tống Kim An còn bằng phẳng hơn, ngay cả chăn cũng gấp vuông vức như khối đậu hũ “Hừ.” Hoàng Thịnh nhìn thoáng qua, trong lòng bất mãn, hừ lạnh bước ra ngoài cửa Tống Kim An thở dài, đi tới bên cạnh Yến Thiếu Ngu, nhẹ giọng nói: “Thiếu Ngu, Thiếu Ương và Thiếu Ly được phân đến đại đội khác là ngoài ý muốn, không liên quan gì đến chính trị viên, cậu yên tâm, xem xem có thể tìm được cơ hội khác hay không.”
Yến Thiếu Ngu dừng tay, ngoái đầu nhìn Tống Kim An Con ngươi anh đen nhánh, tựa như khe rãnh sâu không thấy đáy, giọng nói mang theo chút vui đùa và cười nhạo: “Cơ hội Cơ hội gì Cậu lại muốn giúp đỡ sao?”
Tống Kim An im lặng Lần trước anh ấy đồng ý sẽ tìm Thiếu Đường về, nhưng thời gian đã trôi qua lâu như vậy mà một chút tin tức cũng không có Yến Thiếu Ngu cười lạnh một tiếng, còn chưa cởi giày đã nằm xuống giường, nhắm mắt nghỉ ngơi Lúc này, bên ngoài vang lên giọng nói của Phan Nhược Nhân: “Anh họ, anh họ!”
“Ra liền đây!” Tống Kim An đáp một tiếng, nhấc chân đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Phan Nhược Nhân đang thở hồng hộc, nhíu mày nói: “Nhược Nhân, đây không phải là ở nhà, không được tùy hứng.”
Tính tình của Phan Nhược Nhân có phần công chúa, rất ít khi ra ngoài một mình, bảo con bé ở trong căn phòng như vậy, anh ấy đã dự đoán được con bé sẽ lên cơn “Anh họ, là Cố Nguyệt Hoài kia của [Nhật báo Quần Chúng], vậy mà cô ta cũng muốn ở chung với chúng ta!” Phan Nhược Nhân nói đến đây, gần như sắp trở nên điên cuồng rồi Cô ta vừa mới miễn cưỡng thu dọn chăn đệm xong thì Cố Nguyệt Hoài đi vào cửa chiếm một vị trí, còn luôn miệng nói muốn ở chung với cô ta, vốn dĩ một Lam Thiên cũng từ Thủ đô tới đã là chuyện khó hiểu làm người ta chán ghét rồi, hôm nay Cố Nguyệt Hoài lại tới nữa [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cố Nguyệt Hoài này, từ lần đầu tiên gặp nhau cô ta đã thấy vô cùng chán ghét rồi, quả nhiên là bát tự khắc với cô ta mà Tống Kim An cũng có chút kinh ngạc: “Cô ấy cũng muốn ở cùng chỗ với thanh niên trí thức à?”
Phan Nhược Nhân giậm chân một cái, vẻ mặt mất hứng nói: “Đúng vậy, anh họ, anh mau đi nói chuyện với tổng biên tập gì đó đi, hoặc là hỏi người hướng dẫn kia, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra Em không muốn ở chung với người lạ!”
Tống Kim An nhíu mày, không hài lòng nhìn Phan Nhược Nhân: “Nhược Nhân, làm người sao có thể ích kỷ như vậy, đây không phải nhà em, đi ra ngoài rồi, điều em nên làm nhất chính là rộng lượng và bao dung, nếu không làm sao có thể chung sống hòa thuận với người khác?”
Phan Nhược Nhân nghe đạo lý này xong, sắc mặt càng đen hơn Lúc này, Bùi Dịch đi tới, nhìn Tống Kim An, có ý tốt cười nói: “Thanh niên trí thức Tống, về sau chúng ta sẽ phải cùng ăn cùng ở với nhau, mong được cậu giúp đỡ nhiều hơn, hy vọng chúng ta có thể hợp tác khăng khít, có thể trở thành bạn bè tốt, đồng chí tốt!”
Anh ta đã nói rõ quyết định của tòa soạn báo, Tống Kim An cũng hiểu được, mỉm cười bắt tay anh ta Lúc Tống Kim An ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài đang đứng bên cạnh Ngụy Lạc, dường như trong lòng có hạt giống gì đó vừa nảy mầm, nói không rõ được là cảm giác gì, anh ấy chỉ biết rằng từ nay về sau sớm chiều đều sẽ ở chung với cô, điều này làm anh ấy sinh ra một niềm vui khó tả.