[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lại nói, nếu như nhà họ Yến không xuống dốc, Yến Thiếu Ngu mới là bảng chữ vàng trong đám thanh niên trí thức này
Trước khi gặp nạn, nhà họ Yến huy hoàng vinh quang vô cùng, cho dù là nhà họ Tống cũng phải tránh đi mũi nhọn này
Nhà họ Yến ở Thủ đô chính là một trong những gia tộc nổi tiếng nhất trước xã hội mới
Ông nội của Yến Thiếu Ngu từng trải qua thời kỳ chủ nghĩa dân chủ cũ, thời kỳ chủ nghĩa dân chủ mới, thời kỳ chế độ xã hội chủ nghĩa và thời kỳ xây dựng, trong thời gian đó từng sánh vai với không ít nhân vật lớn, là một người có sức ảnh hưởng lớn theo sát thời đại
Cha Yến Thiếu Ngu - Yến Thú Chi, cũng là một người mạnh mẽ vô cùng có danh tiếng, đảm nhiệm chức chỉ huy quân đội, quyền thế ngập trời
Người nhà họ Yến thịnh vượng từ đời này sang đời khác, ngoại trừ Yến Thiếu Ngu là nhánh thịnh vượng nhất, các cô chú bác của anh cũng không phải người bình thường, điều này làm cho thế lực nhà họ Yến rắc rối phức tạp, tựa như một con quái vật khổng lồ
Song, một gia tộc phồn hoa rực rỡ như vậy, nói suy tàn là suy tàn
Trong lòng Thôi Hòa Kiệt cảm khái thổn thức, cũng không khỏi sinh ra vài phần “đồng tình” và một chút cảm giác tự cho mình hơn hẳn Yến Thiếu Ngu
Đi ra từ địa phương nhỏ bé này, tâm nguyện lớn nhất trong đời của anh ta chính là vừa gặp mưa bão liền hóa rồng, hiện giờ gió lốc đã cận kề, mà con trai cán bộ cấp cao từng ngồi tít trên cao lại chỉ có thể lãng phí thời gian ở chỗ này, có thể cả đời cũng không thể trở về Thủ đô nữa
Sự khác biệt này quả thực làm cho lòng người sôi trào, cứ nghĩ nếu có thể giẫm đạp lên anh được thì càng tốt
Thôi Hòa Kiệt cười ha hả, vội vàng thu lại suy nghĩ trong lòng
Tống Kim An mím môi nói: “Không cần hỏi, phần tiền của Thiếu Ngu tôi đưa thay cậu ấy.”
Anh ấy và Yến Thiếu Ngu là bạn bè, tất nhiên cũng biết tình cảnh nhà họ Yến thế nào sau khi suy tàn, bọn họ gióng trống khua chiêng như thế đi qua hỏi anh có thể đưa tiền ăn hay không, đó là hình thức sỉ nhục trá hình, Hoàng Thịnh không hiểu, nhưng anh ấy hiểu
Tống Kim An dứt lời, Hoàng Thịnh mất hứng nói: “Anh năm!”
Phan Nhược Nhân nheo mắt nhìn Hoàng Thịnh một cái: “Dù sao anh họ tôi cũng sẵn lòng hào phóng, anh quan tâm nhiều như vậy làm gì
Được rồi, cứ làm như vậy đi, người hướng dẫn Thôi, phiền anh đi nói với bí thư chi bộ một tiếng, nhờ anh ấy hỗ trợ tìm hai người tới nấu cơm giúp chúng tôi.”
Thôi Hòa Kiệt mỉm cười gật đầu, thể hiện rõ dáng vẻ “người tốt bụng” của mình
Lúc này, có người hỏi: “Vậy Lam Thiên thì sao?”
Phan Nhược Nhân có chút phiền muộn: “Cô ta đi rồi, còn có thể làm gì được nữa
Không cần quan tâm cô ta.”
Nhà Lam Thiên cũng gặp khó khăn, so với nhà họ Yến từng có căn cơ vững chắc còn tệ hơn, cho dù tiền ăn một tháng không có mấy đồng cô ta cũng không đóng nổi, cũng không có ai ở đây tình nguyện trả thay cho cô ta phần tiền này
Tống Kim An cười khổ lắc đầu: “Thôi, đưa một phần cũng là đưa, hai phần cũng là đưa, của Lam Thiên tôi cũng đưa.”
Phan Nhược Nhân có chút phức tạp liếc Tống Kim An một cái, châm chọc một câu: “Anh họ, anh thật đúng là một người cực tốt bụng ha.”
Có lẽ, dùng từ coi tiền như rác để hình dung vào lúc này thì thích hợp hơn một chút
Tống Kim An trầm giọng nói: “Chúng ta đều là đồng hương, là bạn bè cùng tới từ Thủ đô, cho dù hiện tại thế nào, trước kia chúng ta đều cùng nhau lớn lên, nơi này tuy không thể so với Thủ đô nhưng tôi hi vọng mọi người đoàn kết lại, không nên chia rẽ nội bộ.”
Anh ấy vừa nói ra lời này, bốn phía yên tĩnh một cách thần kỳ
Cố Nguyệt Hoài nghe từ đầu đến cuối, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, không biết mình nên có cảm tưởng gì, có điều, ý tốt Tống Kim An tự cho phép này, sợ là Yến Thiếu Ngu sẽ không nhận
Nghĩ như vậy, cô ngẩng đầu nhìn về phía thanh niên trí thức đứng phía sau, ở nơi đó, thanh niên nghiêng người dựa vào cửa, không biết đã đứng bao lâu
Yến Thiếu Ngu nhướng mày, nhếch môi cười yếu ớt: “Tống Kim An, phần của tôi không cần cậu bỏ tiền.”
Trên khuôn mặt anh không có vẻ không vui, cũng không có vẻ trào phúng, nhưng bất cứ ai cũng có thể nhìn ra thái độ không quan tâm của anh, rõ ràng là Yến Thiếu Ngu không cần sự tốt bụng săn sóc mà Tống Kim An tự cho là đúng kia
“Thiếu Ngu, cậu…” Tống Kim An mấp máy môi, biểu cảm có chút phức tạp
Đương nhiên anh ấy hiểu rõ Yến Thiếu Ngu, nếu không cũng sẽ không lén lút quyết định trả thay anh phần tiền này
Tống Kim An tiến lên vài bước, tới gần Yến Thiếu Ngu, nhỏ giọng nói: “Bên Thiếu Ương và Thiếu Ly chỉ sợ là cũng gặp khó khăn, chúng ta cùng lớn lên từ nhỏ, có thể giúp đỡ được thì tôi sẽ giúp đỡ, cậu nhất định phải khách sáo với tôi như vậy sao?”
Nhắc tới hai người em của mình, ý cười trên mặt Yến Thiếu Ngu hơi thu lại, ánh mắt trầm xuống khiến người ta hoảng hốt
Bây giờ, người Hoàng Thịnh nhìn không ưa nhất chính là Yến Thiếu Ngu, thấy anh giả vờ từ chối, không khỏi cười lạnh: “Ha ha, không có tiền thì không có tiền, giả vờ làm sói đuôi to* làm gì
Anh năm có lòng tốt, anh còn không biết tốt xấu.”
*Thành ngữ để chế giễu một người vì sự kiêu ngạo và khoe khoang khắp nơi
Yến Thiếu Ngu ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt sắc bén khiến Hoàng Thịnh giật mình, lập tức thẳng lưng lên
Anh ta sợ hãi không thôi, sau khi định thần lại thì tức giận đến mức nghiến răng, vừa muốn mở miệng cãi nhau một tí thì chợt nghe thấy một giọng nữ dễ nghe trong trẻo như suối: “Thanh niên trí thức Yến, chú sáu nói anh bị thương nên bổ sung dinh dưỡng đầy đủ, này, súp mì gà, không cần khách sáo.”
Mọi người im lặng, nhìn dáng người mảnh khảnh yểu điệu của Cố Nguyệt Hoài đi xuyên qua khe hở giữa đám người, đưa hộp cơm nhôm đựng trong túi lưới cho Yến Thiếu Ngu, lúc cô đi qua, thậm chí còn có thể ngửi được mùi thơm thoang thoảng của súp gà
Yến Thiếu Ngu cũng sửng sốt trong giây lát, lập tức nhìn về hướng Cố Nguyệt Hoài đi xuyên qua đám đông
Dung mạo của cô như bức họa, trong con ngươi đen láy dường như chỉ phản chiếu ra duy nhất một mình anh
Giờ khắc này, tim Yến Thiếu Ngu đột nhiên đập nhanh hơn vài nhịp
Anh không biết mình nên hình dung cảm giác lúc này như thế nào, chỉ biết là lúc bị đôi mắt linh động tràn ngập ánh sáng kia nhìn thẳng vào, anh muốn đưa tay che mắt của cô lại, dường như chỉ có như vậy, trái tim của anh mới có thể bình tĩnh lại một chút
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cho đến khi túi lưới nặng trịch bị nhét vào trong tay, Yến Thiếu Ngu mới lấy lại tinh thần
Mí mắt anh hơi cụp xuống, nhất thời không biết nên xử lý tình huống trước mắt như thế nào
Tống Kim An cũng lấy lại tinh thần từ cơn giật mình, ánh mắt anh ấy phức tạp nhìn Cố Nguyệt Hoài, dáng người cô không được xem là nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng khi đứng bên cạnh Yến Thiếu Ngu cao lớn, lại có vẻ như chim nhỏ nép vào người, hai người đứng cùng một chỗ, có một loại cảm giác xứng đôi không nói nên lời
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trong lòng anh ấy đột nhiên sinh ra vài phần không vui, cảm giác này giống như đồ của mình bị người ta ngấp nghé
Lúc này rất nhiều thanh niên trí thức cũng lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài tựa như nhìn thấy người điên nào đó
Nếu lúc đầu mọi người còn không rõ tâm tư Cố Nguyệt Hoài thì hôm nay nhìn thấy cô đầy tự tin đưa cơm đưa cho Yến Thiếu Ngu, ít nhiều bọn họ cũng hiểu, sự thiên vị không chút che giấu như vậy, quả thật là dũng cảm
Hoàng Thịnh tức giận đến mức nghiến răng nói: “Tôi nói này cô gái nông thôn, lúc đầu tôi còn không hiểu tại sao cô lại nhắm vào tôi, thì ra là coi trọng Yến Thiếu Ngu
Ha ha, ánh mắt của cô tốt thật đấy, có điều tiếc cho cô quá, nếu cô nghĩ tới việc mong sau này anh ta đưa cô về Thủ đô thì tôi khuyên cô nên tỉnh táo lại đi, cả đời này cũng chưa chắc anh ta có thể rời khỏi đây đâu!”
“Chắc cô không biết đâu
Yến Thiếu Ngu ngoại trừ có cái mã ngoài và cả nhà kéo chân sau ra, chẳng còn cái gì cả.”
“Nhà anh ta lụn bại, anh ta cũng không phải con cháu của cán bộ cấp cao ngồi tít trên cao như cô nghĩ
Cố Nguyệt Hoài, cô tính toán sai rồi, chọn sai người rồi
Ha ha ha, đồ ngu!”
Giọng nói của Hoàng Thịnh không nhỏ, lọt vào trong tai đám thanh niên trí thức lại làm bùng lên một tràng cười chế nhạo
Tâm trạng vốn căng thẳng của Phan Nhược Nhân cũng chậm rãi dịu lại trong tiếng cười
Cô ta lạnh lùng nhìn Cố Nguyệt Hoài, trong lòng nghĩ một giây tiếp theo sắc mặt cô sẽ thay đổi rõ ràng, biểu cảm tràn đầy hối hận.