Ở một diễn biến khác, Cố Nguyệt Hoài tiến vào nơi ở dành cho nữ thanh niên trí thức Phan Nhược Nhân và Lam Thiên đều có mặt, một người ngồi bên bàn, người còn lại thì rúc người trên giường, khi thấy Cố Nguyệt Hoài tiến vào đều nhìn sang cô, ánh mắt của Phan Nhược Nhân mang theo sự chán ghét, còn Lam Thiên thì cực kỳ nhút nhát, không dám nhìn nhiều Mọi người vốn cũng không phải người chung đường, Cố Nguyệt Hoài cũng lười chào hỏi họ, cô quan sát đánh giá gian phòng Gian phòng dành cho thanh niên trí thức giữa nam và nữ không khác nhau là mấy, đều là giường ghép lớn, nhưng vì chỉ có ba nữ nên chăn giường được chia ra vô cùng tách biệt, ranh giới rõ như con sông phân chia Chu và Hán, mà chăn ga của cô thì được để gọn ở ngoài cùng [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cố Nguyệt Hoài cũng không kén chỗ, dù sao thì qua một khoảng thời gian nữa là Trung tâm Thanh niên trí thức sập rồi, cô cũng phải quay về nhà thôi Cô trải chăn ga ra xong thì bên ngoài lại vang lên giọng của Tống Kim An: “Nhược Nhân, Lam Thiên, đi ăn tối thôi!”
Phan Nhược Nhân lạnh lùng trừng Cố Nguyệt Hoài một cái, cũng không chờ Lam Thiên mang giày vào đã ra khỏi phòng trước, Lam Thiên cắn môi, im lặng đứng dậy mang giày ra ngoài theo Cố Nguyệt Hoài nằm trên giường, ngũ quan tinh xảo như họa bị che phủ bởi sự bất cần mặc kệ sự đời Cô vốn định nói vài câu để anh chủ động truy hỏi chuyện của Thiếu Đường, ai ngờ anh chẳng nghĩ tới phương diện đó, trái lại bỏ lỡ cơ hội để anh em tương phùng Cố Nguyệt Hoài gác tay lên mắt, khẽ than thở: “Yến Thiếu Ngu...”
Cô nghĩ ngợi rồi chuẩn bị về nhà một chuyến, có lẽ cha và anh cả cũng về tới rồi, phải dặn dò họ một tiếng Cố Nguyệt Hoài vừa ra khỏi cửa đã thấy Yến Thiếu Ngu ngồi ở ngạch cửa Anh nâng mí mắt lên nhìn, ánh mắt thoáng qua vẻ dò xét rồi quay vào phòng xách túi lưới và hộp cơm đã rửa sạch ra Cố Nguyệt Hoài cầm lấy hộp cơm, cười nói: “Cân nhắc sao rồi?”
Yến Thiếu Ngu gật đầu, nói bằng giọng điệu bàn chuyện công: “Được, nhưng tôi không có nhiều tiền, chỉ ăn lương thực thô thôi.”
Nói xong, anh đưa hai đồng cho Cố Nguyệt Hoài Nụ cười trên môi Cố Nguyệt Hoài càng tươi hơn, cô nhận lấy tiền, giọng điệu trịnh trọng nghiêm túc nói: “Được.”
.. Yến Thiếu Ngu nhìn theo bóng lưng Cố Nguyệt Hoài tung tăng rời khỏi Trung tâm Thanh niên trí thức, khẽ nhíu mày, che miệng ho một tiếng như che giấu điều gì Anh chưa từng gặp cô gái nào.. Không biết giấu cảm xúc vào lòng như vậy Cố Nguyệt Hoài mặc kệ Yến Thiếu Ngu nghĩ gì, cô đã nói là muốn tóm lấy trái tim anh thì phải tóm được dạ dày anh trước, bây giờ có được coi là đã thành công một nửa không Lúc cô về đến nhà, Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài cũng đã về, hai người vừa ăn cơm xong Cố Đình Hoài cười nói: “Bé con Anh còn định đến Trung tâm Thanh niên trí thức thăm em thì em về rồi.”
Cố Nguyệt Hoài cong cong đôi mắt, cười nói: “Vâng, anh cả, em về dọn thêm ít đồ.”
Cố Đình Hoài ngạc nhiên nhìn Cố Nguyệt Hoài, thấy lạ nói: “Hình như tâm trạng của bé con không tệ.”
“Vâng, Thiếu Đường đâu ạ?” Cố Nguyệt Hoài cười cười, cô đi vào phòng trong lúc đang nói chuyện, thấy Cố Tích Hoài đang dỗ Yến Thiếu Đường ngủ, cô bé đã nhắm mắt lại rồi “Suỵt.” Cố Tích Hoài khẽ suỵt một tiếng, rón rén tay chân đóng cửa lại “Khoan đã.” Cố Nguyệt Hoài mở cửa ra, dọn vải và bông vải để trên đầu giường định mang đến Trung tâm Thanh niên trí thức, rảnh thì cũng rảnh đó chẳng làm gì nên hằng ngày tan làm về còn có thể tăng ca làm thêm ít áo bông Cố Nguyệt Hoài gom bông vải xong, lại tiện tay cầm cái chậu dùng để rửa mặt đi: “Được rồi, em lấy đồ rồi về trước đây, sau này một ngày ba bữa em về nhà nấu.”
Nghe vậy, người vui nhất chẳng ai khác ngoài Cố Tích Hoài: “Còn được còn được, anh còn tưởng em ăn ở Trung tâm thanh niên trí thức không về nhà, tay nghề của anh mà muốn chăm sóc Thiếu Đường chắc con bé phải chịu ấm ức thật rồi.”
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, mang đồ về Trung tâm Thanh niên trí thức Trên đường về, cô lại đụng mặt một nhóm thanh niên trí thức vừa ăn cơm tối về Buổi tối họ chia nhau đến nhà Vương Phúc, Vương Bồi Sinh, Hoàng Phượng Anh và Trần Nguyệt Thăng, trùng hợp là Phan Nhược Nhân và Tống Kim An đến nhà Trần Nguyệt Thăng, Lý Siêu Anh không vừa ý cuộc sống nên gặp ai cũng muốn nói thêm hai câu [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Phan Nhược Nhân vốn hứng thú với chuyện của Cố Nguyệt Hoài, gặp trúng Lý Siêu Anh thì gần như là ăn nhịp với nhau “Biên tập Cố, tôi không ngờ danh tiếng của cô ở đại đội sản xuất Đại Lao Tử lại vang dội tới vậy.”
Phan Nhược Nhân bước nhanh đến bên cạnh Cố Nguyệt Hoài, nở nụ cười như có như không nhìn cô, giọng điệu tràn ngập sự dè bỉu Cố Nguyệt Hoài nhướng mày: “Cô mới biết hả Tôi tưởng cô vừa thấy tôi thì nên nghĩ được vậy rồi chứ.”
“Cô!” Khóe môi Phan Nhược Nhân co giật mạnh, không chịu muốn bị lép vế bởi sự mặt dày của Cố Nguyệt Hoài, câu này của cô chẳng phải ý muốn nói là mình có ngoại hình xinh đẹp, được coi là người đẹp nhất trong đại đội nên mới nổi tiếng sao Tống Kim An đi đằng sau, ánh mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài cũng vô cùng phức tạp [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Gái ế hai trăm cân, ích kỷ chỉ biết mỗi bản thân mình, tham lam hư vinh, quả thật anh ấy không dám tin đó là Cố Nguyệt Hoài mình thấy và mình biết, nhưng những xã viên đó ăn nói chắc nịch, xem đó là đề tài trò chuyện, không giống nói dối Cho nên, cô là người như vậy thật sao Phan Nhược Nhân khoanh tay cười khẩy: “Chà chà, cô tưởng gầy đi thì có thể che đậy hết tất cả chuyện mình từng làm ngày xưa sao Cô ghê gớm nhỉ, không biết để Yến Thiếu Ngu biết được bộ mặt này của cô, anh ta sẽ nhìn cô thế nào?”
Cố Nguyệt Hoài thản nhiên cười: “Vậy phiền cô đi nói cho anh ấy biết mấy chuyện này nhé.”
Cô chưa từng che đậy nên cũng không sợ Yến Thiếu Ngu biết mấy chuyện đó xong sẽ có ác cảm gì đó với cô, anh không phải người ai bảo gì cũng nghe, anh chỉ tin những gì mình thấy thôi Phan Nhược Nhân hừ một tiếng: “Vịt chết cứng miệng.”
Cố Nguyệt Hoài không thèm quan tâm, cầm đồ đi nhanh về Trung tâm Thanh niên trí thức Trời vẫn còn sớm, cô vẫn có thể may đồ một lát, thời tiết ngày càng lạnh rồi, e là muốn may xong quần áo mới trước thềm cuối năm sẽ khó, may mà sắp được nghỉ rồi, cô có thể tìm vài bác gái lành nghề, trả ít tiền công nhờ họ may giúp Một nhóm thanh niên trí thức làm quần quật mệt nhọc cả ngày, không còn tiếp tục tụm lại nói chuyện nữa mà ai về phòng nấy Cố Nguyệt Hoài ngồi trên giường đất may đồ, Lam Thiên thì nấu một nồi nước để tối đi tắm Cũng không phải lúc nào Phan Nhược Nhân cũng kiếm chuyện với Cố Nguyệt Hoài, cô ta đang nhàn rỗi ngồi bên bàn cắn hạt dưa rồi vứt vỏ xuống đất Lúc này, bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa Lam Thiên giật bắn mình, vô thức nhìn sang Phan Nhược Nhân “Nhìn tôi làm gì Còn không đi mở cửa đi Xem có phải anh họ có việc gì không.” Phan Nhược Nhân trợn trắng mắt, thật sự thấy chướng mắt Lam Thiên phản ứng chậm tận nửa buổi, cứ như vậy mà làm người hầu cho cô ta thì cô ta cũng chê đần ấy Lam Thiên liên tục đáp lại: “À.. À à.”
Cô ta vừa mở cửa ra đã thấy một gương mặt trắng nõn xuất hiện trong tầm nhìn, ngạc nhiên nói: “Là cô?”
Điền Tĩnh cong môi, tươi cười thân thiện với Lam Thiên: “Chào cô, bí thư sắp xếp tôi đến nấu cơm cho các thanh niên trí thức, ngày mai sẽ bắt đầu, để tiện nấu nướng nên tôi qua đây ở luôn.”
Môi cô ta hơi tái, đôi mắt còn đỏ au giống thỏ, có thể thấy là vừa khóc to một trận xong Nghe thấy giọng của Điền Tĩnh, Cố Nguyệt Hoài khựng tay lại, ánh mắt khẽ sa sầm Điền Tĩnh thật sự không từ bỏ bất kỳ cơ hội nào để có thể tiếp cận Tống Kim An, chân trước Thôi Hòa Kiệt mới nói chuyện nấu cơm cho thanh niên trí thức với Vương Phúc xong là chân sau cô ta đã có thể lập ra kế hoạch này, thuận lợi vào Trung tâm Thanh niên trí thức ở Một Trung tâm Thanh niên trí thức bé nhỏ, trong một ngày ngắn ngủi đã tập hợp tất cả những người có mối quan hệ sâu sắc với nhau ở kiếp trước.