Lam Thiên lại nhìn Phan Nhược Nhân một cái, thấy cô ta im lặng bèn nói nhỏ: “Cô vào đi.”
Điền Tĩnh gật đầu, ôm chăn ga mỏng tang đi vào, cúi chào với Phan Nhược Nhân và Lam Thiên: “Tôi tên Điền Tĩnh, sau này ở lại Trung tâm Thanh niên trí thức với mọi người.”
Phan Nhược Nhân nghịch móng tay của mình, hỏi: “Vậy cô nấu cơm một mình à?”
Giọng điệu của cô ta chả mấy tôn trọng, thậm chí là thấp thoáng có ý chế giễu Nhưng Điền Tĩnh lại làm như chẳng nhận ra, rụt rè mím môi cười nhẹ: “Không phải, đội sắp xếp ba người, tôi chỉ theo giúp thôi, vẫn còn hai bác gái có tay nghề không tệ, chắc sẽ không làm mọi người thất vọng đâu.”
Phan Nhược Nhân cười khẩy một tiếng, lười để ý đến cô ta nên cầm chậu nước chuẩn bị đi tắm Điền Tĩnh cũng chẳng quan tâm, gật đầu khách sáo với Lam Thiên xong rồi tìm một góc trên giường trải chăn ga ra, đây là thứ duy nhất có thể giữ ấm còn sót lại trong căn nhà sau khi Điền Đại Hữu và Điền Điềm dọn đi Cô ta liếc nhìn Cố Nguyệt Hoài ngồi may áo khoác trên giường đất, cắn môi Điền Tĩnh cố dằn lại cảm xúc đang trào dâng, giọng nói dịu dàng: “Nguyệt Hoài, chúng ta...”
Cố Nguyệt Hoài cười cười, thẳng thừng ngắt lời bắt chuyện của cô ta: “Tôi tưởng dựa vào mối quan hệ giữa chúng ta thì cô không nên tự chuốc lấy nhục tìm tôi tâm sự.”
Cô để kim xuống, quan sát Điền Tĩnh rồi đánh giá: “Trông mắt cô sưng như hạt óc chó, tỏ vẻ thảm thương trước mặt bí thư không ít nhỉ Nếu không thì dựa vào vết nhơ cô từng đến trại lao động cải tạo, sao lại vào Trung tâm Thanh niên trí thức được?”
Tông giọng của Cố Nguyệt Hoài rất đều gần như không pha tạp bất kỳ cảm xúc nào, thế nhưng khi lọt vào tai Điền Tĩnh lại như phủi sạch lòng tự trọng còn sót lại của cô ta, làm cô ta cảm thấy ánh mắt Lam Thiên nhìn cô ta ngập tràn sự khinh miệt Quả nhiên, Lam Thiên hơi ngỡ ngàng, nhưng ngay sau đó cô ta đã giấu đi biểu cảm trên mặt, tiếp tục làm người không màng thế sự Điền Tĩnh bấu chặt vào lòng bàn tay, đôi mắt đỏ ngầu kia toát ra đôi chút quật cường: “Tôi chỉ muốn xin lỗi cô thôi.”
Cố Nguyệt Hoài lặng im không nói một lời, nhìn chằm chằm vào cô ta hồi lâu: “À, tôi không nhận nhé.”
Lúc Phan Nhược Nhân bưng nước vào trông thấy cảnh hai người đang đối đầu nhau, đôi mắt cô ta khẽ lấp lánh, gương mặt lộ vẻ hứng thú, cô ta không biết Cố Nguyệt Hoài và người tên Điền Tĩnh này còn có mối thù cũ Lúc ấy cô ta nghe ngóng được toàn là danh tiếng thối nát của Cố Nguyệt Hoài, lại quên mất vụ này, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn mình Phan Nhược Nhân trầm ngâm nhìn Điền Tĩnh, mới đầu cô ta không quan tâm tới người này, nhưng giờ có thể hỏi thêm nhiều chuyện hơn rồi Điền Tĩnh ngớ ra hai giây, biểu cảm tủi thân vô cùng [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cố Nguyệt Hoài thờ ơ cười, dọn đồ trong tay, cũng định lấy nước đi tắm Trung tâm Thanh niên trí thức không có điện, ban đêm cũng chỉ có thể dùng đèn dầu, dưới quê không có trò tiêu khiển gì nên bảy tám giờ tối đã lên giường đi ngủ, sáng ngày mai đội còn phải sắp xếp kế hoạch cho nhóm thanh niên trí thức này Đương nhiên, công việc của cô chính là vẽ thêm hai bức tranh thanh niên trí thức lên núi về quê tham gia lao động tập thể Cố Nguyệt Hoài tắm xong thì đã lên giường, đắp chăn đi ngủ từ sớm Sáng ngày mai cô còn phải về nấu bữa sáng, nấu cái gì bây giờ .. Khi Cố Nguyệt Hoài ngủ dậy, trời bên ngoài vẫn chưa sáng [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cô gấp chăn xong bèn mò mẫm trong bóng tối rời khỏi Trung tâm Thanh niên trí thức Điền Tĩnh tỉnh dậy do tiếng xôn xao ở bên ngoài, dạo này trời lạnh, đêm về cô ta bị lạnh nên mãi không thể ngủ ngon, cộng thêm phòng đêm phòng ngày Nhậm Thiên Tường, sợ anh ta nửa đêm chui vào phòng Giờ đến Trung tâm Thanh niên trí thức rồi, trái lại được ngủ một giấc ngon hiếm có, nhưng hiển nhiên đã ngủ quên Điền Tĩnh vội vàng lau mặt bằng nước lạnh xong chạy tới phòng bếp sau nhà, hai bác gái được cử đến nấu ăn cho thanh niên trí thức đã đến, một người là bà Lưu, một người là bà Vương, tuy đã có tuổi nhưng đều là phụ nữ làm việc nhanh nhẹn Bà Lưu đang cắt thức ăn, vừa thấy Điền Tĩnh thì trợn mắt lên, cười khẩy nói: “Sao cô không ngủ tiếp đi?”
Bà Vương phụ trách nấu thức ăn, ngược lại không nói gì khó nghe “Cháu.. Cháu xin lỗi, cháu ngủ quên ạ.” Điền Tĩnh cắn môi, mặt đầy áy náy “Cô dậy muộn chút nữa, chúng tôi cũng nấu xong luôn rồi!” Bà Lưu nói xong, quăng từng bó rau trên đất vào lòng Điền Tĩnh: “Đi rửa sạch, cả ngày chỉ biết dùng mánh khóe gian dối, trộm vặt này kia, không phải thứ tốt lành gì, ôi.”
Bà Vương nhìn Điền Tĩnh một cái, hối thúc nói: “Được rồi, mau lên đi.”
Điền Tĩnh là người từng đến trại lao động cải tạo, dĩ nhiên mọi người không có ấn tượng tốt với cô ta, huống chi nấu cơm cho thanh niên trí thức là việc làm vừa nhẹ lại vừa kiếm được tiền, nếu không phải Điền Tĩnh giành được suất thì con dâu nhà họ cũng có thể đến Điền Tĩnh hít sâu một hơi, đi múc nước giếng lạnh băng để rửa rau Thời tiết ngày càng lạnh, nước giếng hơi buốt, thò tay vào rửa rau không lâu đã lạnh tới đỏ bừng “Bác ơi, cháu rửa rau xong rồi.” Điền Tĩnh để rau đã rửa sạch bên cạnh tấm thớt, nói nhỏ Bà Lưu lại trợn trắng mắt, mất kiên nhẫn nói: “Rửa xong thì thái ra Làm việc gì mà trễ nải vậy!”
Điền Tĩnh bùng lửa giận trong lòng, ước gì có thể tát bà già trước mặt này một bạt tay, nhưng cô ta không thể, dù bây giờ có bị nghìn người chỉ trỏ, chịu đủ ấm ức thì cô ta vẫn phải nhịn nhục, mãi đến khi có được Tống Kim An thì thôi Chỉ cần sau này có thể được như ý nguyện, ấm ức nhất thời có là gì Bà Vương liếc Điền Tĩnh một cái, hơi bất lực nói với bà Lưu: “Bà so đo với con bé cái gì.”
Bà Lưu hừ một tiếng, nói to: “Điền Tĩnh này không phải người tốt gì, cô ta là phụ bếp mà còn lén lút lười biếng, so bản thân với Cố Nguyệt Hoài hả Người ta là nhân viên của [Nhật báo Quần Chúng] đấy trời, vinh quang ngời ngời kia kìa!”
Điền Tĩnh khẽ khựng lại, cúi đầu, hơi thẫn thờ tiếp tục thái rau trên thớt Cô ta nghiến chặt quai hàm, ánh mắt hơi chán nản thất vọng Cố Nguyệt Hoài, Cố Nguyệt Hoài, sao ở đâu cũng có người này vậy? Vừa nấu bữa sáng xong, các thanh niên trí thức cũng dồn dập thức dậy [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Yến Thiếu Ngu là người dậy đầu tiên, còn chạy một vòng quanh đại đội sản xuất Đại Lao Tử, lúc về thì thấy bữa sáng đã để trong phòng, Hoàng Thịnh bất mãn nói: “Đây là thứ gì vậy Cháo gạo thô, rau xào, bánh cao lương?”
Tống Kim An lắc đầu: “Đừng kén chọn, mình về quê tham gia sản xuất chứ không phải đến hưởng phúc.”
Hoàng Thịnh vốn vẫn còn hơi khó chịu, nhưng thấy Yến Thiếu Ngu vừa tập thể dục về thì bỗng cười một tiếng, ăn một miếng rau nói: “Cũng phải, dù sao cũng đỡ hơn người không có tiền nộp tiền ăn, bữa sáng cũng chẳng thể ăn một miếng đồ ăn nóng hổi!”
Tống Kim An nhíu mày nhìn anh ta một cái rồi quay đầu lại nói với Yến Thiếu Ngu: “Thiếu Ngu, mau đến ăn sáng.”
Yến Thiếu Ngu cầm khăn lau tóc rũ bị mồ hôi thấm ướt, vẫn chưa lên tiếng thì bên ngoài đã vang lên giọng nói trong như suối nguồn của Cố Nguyệt Hoài: “Thanh niên trí thức Yến ơi, tôi đến giao bữa sáng cho anh này.”
Giọng cô không lớn nhưng đủ để lọt vào tai tất cả mọi người Lúc Điền Tĩnh đến đưa dưa muối thì thấy Cố Nguyệt Hoài cầm túi lưới Đã từng là mình hổ thân gấu, nay đã biến thành mình hạc xương mai, dáng cô cao ráo, không phải kiểu yếu ớt như chú chim nhỏ nép vào lòng người mà là eo thon chân dài, chỗ nào cần to thì to, chỗ nào cần nhỏ thì nhỏ, thật sự làm đàn ông bỏng mắt còn phụ nữ thì ghen tỵ.