Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 167: Nói! Tối nay nói luôn!





Có lẽ vì thấy Cố Nguyệt Hoài tủm tỉm cười, Bùi Dịch không nhịn được nghiêng đầu nhìn qua bản vẽ trong tay cô
Ngay khi anh ta nhìn thấy bức tranh vẽ Phan Nhược Nhân vì giẫm phải phân thỏ mà sợ hãi la hét thất thanh, khóe miệng anh ta giật giật
Mặc dù phong cách vẽ rất độc đáo nhưng phải công nhận rằng cô nắm bắt được thần thái rất chuẩn, không thể chê vào đâu được
Anh ta hắng giọng khen ngợi một câu: “Quả nhiên, Nguyệt Hoài vẽ tranh rất đỉnh nhỉ, trông giống như người thật vậy.” 
Cố Nguyệt Hoài im lặng không trả lời, cô lấy ra một tờ giấy mới tinh, đảo mắt nhìn về phía Yến Thiếu Ngu. 
Anh đang quét dọn chuồng bò, hai con bò của đại đội nuôi đều rất hiền, chúng vừa kêu “ùm bò” vừa ăn cỏ
Tuy rằng, so với phân thỏ thì phân bò rõ ràng khó dọn hơn nhiều, nhưng anh cũng không tỏ vẻ chê bai ra mặt, chỉ có chút không kiên nhẫn
Cố Nguyệt Hoài thỉnh thoảng ngẩng đầu lên quan sát rồi lại cúi xuống vẽ một cách say sưa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Càng vẽ, cả khóe mắt chân mày đều không kìm được mà cong lên
Cô vẫn luôn thích anh, đến nỗi mỗi khi cô đặt bút lên giấy vẽ anh cũng không nhịn được mà dụng tâm hơn hẳn khi vẽ người khác ba phần
Thôi Hòa Kiệt vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp Cố Nguyệt Hoài đang cong mắt mỉm cười, anh ta híp mắt lại, trên mặt cô hiếm khi mới xuất hiện biểu cảm sinh động như vậy, dù sao thì khi cô ở chung với anh ta và Hạ Lam Chương bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy cô như vậy bao giờ
Anh ta liếc nhìn Yến Thiếu Ngu, vu vơ hỏi: “Thanh niên trí thức Yến, chắc là trước đây anh chưa từng gặp biên tập Cố đúng không?” 
Vừa mới nói xong, anh ta vừa cười vừa lắc đầu, hỏi thừa rồi, chuyện này còn chưa đủ rõ ràng sao
Cố Nguyệt Hoài là người của đại đội sản xuất Đại Lao Tử, kiểu người nhà quê cả đời chỉ quanh quẩn trong thôn, khó mà đến được Thủ đô một chuyến, làm sao có thể quen biết Yến Thiếu Ngu được
Dù vậy, quả thật thái độ của cô đối với thanh niên trí thức Yến hơi mờ ám, có thể là do cô tỏ ra quá thân thiết với anh
Càng nghĩ như vậy, ánh mắt Thôi Hòa Kiệt nhìn Yến Thiếu Ngu vô thức mang theo vài phần nghiền ngẫm
Mặc dù anh ta đã làm lỡ dở cuộc hôn nhân của Hạ Lam Chương nhưng cậu ấy vẫn coi anh ta là bạn, hơn nữa anh ta cũng thấy có lỗi vì chuyện của Chu Dung Dung
Nếu Hạ Lam Chương và Cố Nguyệt Hoài thật sự có thể đến với nhau thì đây quả là một chuyện đáng mừng
Cũng vì lẽ đó, anh ta thực sự không muốn nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài “tỳ bà biệt bão”*, đem lòng mến mộ người khác
(*) Nguyên văn là 琵琶别抱, bắt nguồn từ trong tác phẩm “Tỳ bà hành” của Bạch Cư Dị, đây là câu thành ngữ dùng để chỉ người phụ nữ quay lưng với chồng/người tình để đến với tình yêu khác (hoặc người góa phụ đã hai lần đò)
Yến Thiếu Ngu nghe Thôi Hoà Kiệt hỏi vậy, anh miễn cưỡng ngẩng đầu lên nhìn Cố Nguyệt Hoài cho có lệ, nhưng lại vừa hay nhìn thấy cô đang mỉm cười nhìn mình, đối diện với vẻ mặt tươi cười của cô, anh bất chợt cảm thấy ngượng ngùng
Yến Thiếu Ngu quay ngoắt đi lảng tránh ánh mắt của cô, quay trở lại dáng vẻ mặt lạnh như tiền, anh cũng lười trả lời câu hỏi của Thôi Hoà Kiệt
Thôi Hoà Kiệt không biết mình đã làm gì sai mà thái độ của anh bỗng nhiên trở nên lạnh lùng như vậy, thậm chí còn liếc xéo người ta
Chẳng qua anh ta thầm dè bỉu trong lòng, Cố Nguyệt Hoài vậy mà lại là một người phụ nữ nông cạn như vậy, chọn đàn ông mà chỉ biết nhìn cái mã bên ngoài
Cái tên Yến Thiếu Ngu này, tuy rằng nhà anh đã gặp chuyện, nhưng bù lại được trời phú cho một khuôn mặt đẹp trai
“Chậc” Thôi Hòa Kiệt nghĩ, thật lòng anh ta cũng cảm thấy hơi ghen tị
Có một vài người từ khi sinh ra đã may mắn hơn người
Cái tên Yến Thiếu Ngu này từ khi đầu thai đã may mắn, tuy rằng hiện giờ anh gặp phải chuyện trắc trở nhưng ít ra cũng đã được hưởng cuộc sống mà người người ngưỡng mộ trong suốt hai mươi năm ròng. 
Cho dù hiện tại anh không có gì vẫn được một người phụ nữ xinh đẹp như Cố Nguyệt Hoài để mắt đến, quả là tốt số
Nghĩ đến đây, Thôi Hoà Kiệt bất giác nở nụ cười mỉa mai
*
Trong phòng làm việc ở khu chăn nuôi
Trong phòng, khói thuốc lá bay lượn lờ, Vương Phúc ngồi xổm dưới mặt đất hút thuốc, ông ấy im lặng mãi không thấy nói gì
“Bí thư chi bộ, chúng ta phải làm gì bây giờ
Chúng ta cũng không thể cứ để tình trạng này kéo dài mãi như vậy được?” Hoàng Phượng Anh ngồi trên giường đất, vành mắt đỏ hoe
Từ trước đến nay, bà ấy vẫn luôn sắm vai một người phụ nữ quật cường, mạnh mẽ, nhưng đây là vấn đề thiếu lương thực đó
Chỉ cần nghĩ đến những ngày tháng ăn không đủ no trước kia thôi cũng đủ để dọa cho bà ấy sợ run người
Vương Phúc có chút cáu bẳn, gõ gõ điếu thuốc trong tay: “Khóc cái gì mà khóc, khóc lóc thì có giải quyết được vấn đề gì không?” 
Ông ấy nói xong thì quay mặt nhìn sang Vương Bồi Sinh, nghiêm túc nói: “Bồi Sinh, công xã đây là quyết tâm bỏ mặc chúng ta, chúng ta phải mau chóng tìm cách ứng phó
Nếu không nhóm xã viên biết sống qua năm nay thế nào
Chúng ta không thể cứ ngồi yên thế này mãi được.”
Dù sao Vương Bồi Sinh cũng là thanh niên trí thức đầu tiên tới thôn, gặp phải chuyện này cũng không quá cuống quýt. 
Ông ấy nói với giọng khàn khàn: “Đáng lẽ ra phải làm theo những gì tôi nói từ đầu, thông báo cho nhóm xã viên biết chuyện này từ sớm để họ có thể tranh thủ tích trữ lương thực, lấy hết tiền bạc trong nhà đi mua lương thực
Có lẽ trên núi còn sót lại chút ít rau dại, quả dại
Nếu không còn thì đặt bẫy bắt thỏ, bắt lợn rừng!” 
“Chúng ta còn đang sống sờ sờ, làm sao có thể cam chịu để cho bản thân chết đói
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tốt nhất là nên giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt, còn kéo dài thêm ngày nào thì chỉ càng thêm phiền phức!” 
Vương Phúc hơi đắn đo, Hoàng Phượng Anh lại nhỏ giọng nói: “Nhưng chuyện này nói làm sao đây, nói ra chẳng phải sẽ loạn hết cả lên sao?”
Suy cho cùng, cũng đều do bọn họ lo sợ nhóm xã viên của đội sản xuất sẽ làm loạn
Dù sao thiếu lương thực là chuyện lớn, đối với nhà nông, tiền có thể không kiếm được nhưng không thể không có lương thực
Nếu không có lương thực thì không khác gì án tử, mọi người trước đây đều đã bị dọa sợ vì đói
Trong suốt những năm nạn đói trước đó hoành hành, nông dân thậm chí còn phải ăn cả vỏ cây
Vương Bồi Sinh im lặng một lúc, bất chợt giáng xuống một đòn nặng nề: “Hai người đừng quên, không riêng gì đại đội sản xuất Đại Lao Tử của chúng ta thiếu lương thực, mười mấy đại đội lân cận cũng thiếu, công xã phải có sự chuẩn bị từ sớm
Nếu không với số lương thực dự trữ ít ỏi trong kho lương thực hiện tại thì có thể cầm cự được mấy ngày?”
Vương Phúc nghe vậy thì cứng đờ cả người. 
Thời gian qua, ông ấy vẫn luôn đặt hy vọng vào những lãnh đạo ở công xã, ngày nào cũng chạy qua đó, cũng gặp mấy bí thư chi bộ của các đại đội khác
Chỉ đáng tiếc là không nhận được bất kì hướng giải quyết nào, bây giờ cũng chỉ có thể tìm cách khác. 
Nếu như bọn họ chuẩn bị ứng phó từ trước, không chừng còn có thể dự trữ được một ít đồ ăn
Nếu chậm chỉ sợ những thứ có thể ăn được trên núi đều bị người khác hái sạch rồi, đến lúc đó mới khiến mọi người càng tuyệt vọng hơn! 
Vương Phúc suy nghĩ kĩ càng, ông ấy đứng phắt dậy, tựa lưng vào vách tường rít một hơi thuốc lá, một lúc lâu sau mới nói đưa ra quyết định: “Nói
Tối nay tôi sẽ nói luôn, không đợi đến ngày mai nữa
Khi nào nhóm xã viên đến đây chấm công, tôi sẽ đích thân nói với bọn họ.” 
Vương Bồi Sinh thở phào nhẹ nhõm, Hoàng Phượng Anh im lặng không lên tiếng
Khung cảnh hỗn loạn ở khu chăn nuôi kéo dài suốt cả một buổi sáng, phân đã được dọn dẹp hết, giữ chúng lại để làm phân bón cho vụ mùa xuân
Chỉ mới vừa đến giờ làm việc, nhóm thanh niên trí thức vừa nãy còn đang hăng hái, bây giờ đều chán nản, quần áo sạch sẽ cũng ám mùi hôi thối
Phan Nhược Nhân ngửi mùi trên người mình, không nhịn được mà nôn khan
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thôi Hoà Kiệt nhìn đám thanh niên trí thức mặt ủ mày chau, anh ta không dám chọc vào họ. 
Anh ta tìm Tống Kim An, thì thầm vào tai anh ấy: “Thanh niên trí thức Tống, chúng ta trở về ăn trưa thôi.” 
Sắc mặt Tống Kim An cũng không khấm khá hơn là bao, tuy rằng anh ấy không muốn ăn nhưng vẫn gật đầu. 
Cố Nguyệt Hoài thu dọn giá vẽ, cô ngoái đầu nhìn Yến Thiếu Ngu, cũng không tiến lại chào hỏi mà đi thẳng về nhà. 
Điền Tĩnh lạnh lùng nhìn Cố Nguyệt Hoài rời đi, cô ta cũng chuẩn bị quay về Trung tâm Thanh niên trí thức để phụ nấu cơm
Nhưng cô ta vừa ra khỏi khu chăn nuôi thì thấy Nhậm Thiên Tường đang đứng cách đó không xa, hai mắt dáo dác nhìn ngó xung quanh, hành động có chút dung tục
Điền Tĩnh nhìn thấy anh ta thì nhức nhối trong người, cả người căng như dây đàn
Điền Tĩnh vội vàng quay đầu tìm kiếm bóng dáng của đám người Tống Kim An, sau khi nhận thấy không có một ai chú ý tới chỗ cô ta, cô ta mới dám đi đến chỗ Nhậm Thiên Tường
Không đợi anh ta mở miệng, cô ta đã kéo anh ta vào trong bụi cỏ dại tươi tốt trong rừng. 
Nhậm Thiên Tường đang định bỡn cợt vài câu thì Điền Tĩnh đã tức giận nói trước: “Anh tới đây làm gì?”
Mặt anh ta tối sầm lại, đưa tay nắm lấy cằm Điền Tĩnh: “Anh đến đây làm gì
Em nói xem?”
Điền Tĩnh hậm hực trợn mắt nhìn Nhậm Thiên Tường, trong lòng hừng hực lửa giận
Một hồi sau, cô ta thu lại biểu cảm trên mặt, lạnh lùng nói: “Anh thừa thời gian dây dưa với tôi như vậy, chi bằng nghĩ cách lấy lòng Cố Nguyệt Hoài đi.” 
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.