Nhậm Thiên Tường nghe Điền Tĩnh châm biếm, anh ta sầm mặt lại.
Điền Tĩnh thẳng thừng hất tay Nhậm Thiên Tường ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Cô ta nói: “Anh chưa biết à [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Trong nhóm thanh niên trí thức xuống nông thôn vừa rồi có một người tên là Yến Thiếu Ngu Cố Nguyệt Hoài rất thích anh ta Cô ta là nhân viên của [Nhật báo Quần Chúng], được phân tới Trung tâm Thanh niên trí thức Ngày ngày quấn quýt ở chung một chỗ với Yến Thiếu Ngu, còn anh thì làm được tích sự gì?”
“Tôi nói này Nhậm Thiên Tường, cơ hội duy nhất để anh có thể vực dậy chính là Cố Nguyệt Hoài Cô ta còn nắm trong tay tiền bạc của cải của nhà họ Cố, giá trị liên thành, anh chỉ có thể làm cho cô ta thích anh, sẵn lòng ở bên anh, như vậy mới có thể chiếm được đống tiền bạc của cải đó từ tay cô ta.”
Giọng nói của Điền Tĩnh mang theo chút mê hoặc, nhưng khi cô ta nhìn Nhậm Thiên Tường, trong mắt chỉ toàn vẻ hận thù thấu xương.
Nếu như nói, trước đây Cố Nguyệt Hoài từng là người cô ta chán ghét nhất, căm hận nhất thì kể từ sau khi cô ta trở về lại từ trại lao động cải tạo, Nhậm Thiên Tường đã thay thế Cố Nguyệt Hoài, chính thức trở thành người cô ta căm hận nhất [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Nếu như có thể, cô ta hận không thể phanh thây xé xác anh ta thành trăm mảnh Thế nhưng để cho Nhậm Thiên Tường chết thoải mái như vậy, làm sao có thể hóa giải được mối hận trong lòng cô ta Cố Nguyệt Hoài cũng không phải loại người dễ bắt nạt, cô ta dám khẳng định, Nhậm Thiên Tường sẽ không lấy được thứ gì tốt từ trong tay cô Thế nhưng hai người cô ta căm ghét nhất đối đầu với nhau, nghĩ thôi cũng thấy vui vẻ* Đứng ngoài cuộc xem kẻ khác đấu đá mới là cách khôn ngoan nhất lúc này (*) Nguyên văn là 乐见其成 ( nhạc kiến kỳ thành): hy vọng nhìn thấy sự việc có thể phát triển hoặc đạt được thành quả Đôi mắt Nhậm Thiên Tường sáng lên, anh đứng im tại chỗ không nói thêm gì, rõ ràng là đã tin sái cổ những lời dụ dỗ của Điền Tĩnh.
Từ sau khi anh ta trở về từ trại lao động cải tạo, ngay cả chuyện cơm ăn áo mặc cũng thành vấn đề Mấy ngày nayanh ta chỉ có thể dựa vào số tiền mà Điền Tĩnh đưa cho, đám người đến đòi nợ kia vẫn chưa từ bỏ ý định, dạo gần đây khi nghe tin anh ta được thả ra liền cắn chặt không buông Mặc dù Điền Tĩnh không có ý tốt, nhưng những gì cô ta nói cũng không sai Bây giờ, người duy nhất có thể giúp được anh ta cũng chỉ có Cố Nguyệt Hoài Nhậm Thiên Tường sầu não nhíu mày, bực dọc oán trách: “Em cũng đã nói rồi, Cố Nguyệt Hoài ở Trung tâm Thanh niên trí thức, nơi đó có nhiều người như vậy, cô ta cũng nhìn anh không vừa mắt, làm thế nào anh có thể theo đuổi cô ta được?”
Điền Tĩnh khựng lại, nói với giọng giễu cợt: “Theo đuổi Xuỳ, Nhậm Thiên Tường, sao anh suy nghĩ ngây thơ quá vậy?”
Điền Tĩnh cố nén sự ghê tởm trong lòng, đến gần Nhậm Thiên Tường, khẽ vuốt nhẹ ngón tay trên ngực anh ta, nói rất khẽ, rất trầm, nhưng lại vô cùng ác độc: “Nhậm Thiên Tường, người làm chuyện lớn không ngại những chi tiết nhỏ, anh có thể… giở trò cũ.”
Nhậm Thiên Tường nghe cô ta nói vậy, lông mi run rẩy, ánh mắt có vẻ phức tạp Anh ta chưa từng kể cho Điền Tĩnh, lúc trước anh ta đã từng giở trò gì trên người Cố Nguyệt Hoài, nhưng thật đáng tiếc anh ta đã thất bại Nếu bây giờ lại tiếp tục giở trò cũ với Cố Nguyệt Hoài, anh ta cảm thấy hơi chột dạ, mơ hồ cảm thấy chỗ trước kia bị Cố Nguyệt Hoài đánh vẫn còn đau ê ẩm Cảm giác này khiến anh ta ngứa ngáy khắp người, có lẽ cũng giống như mọi người hay nói, hội chứng sau thất bại *
Cố Nguyệt Hoài về nhà, cô chuẩn bị cơm trưa đơn giản, chỉ có cơm chiên trứng với ít hành lá Khi cô trở về, Cố Tích Hoài không có ở nhà, không biết có phải anh ấy lại dắt Yến Thiếu Đường lên núi chơi không.
Nhân lúc không có ai ở nhà, Cố Nguyệt Hoài đi vào phòng, khóa trái cửa lại rồi tiến vào trong không gian sumeru Mọi thứ trong không gian vẫn bừng bừng sức sống như trước, khắp nơi đều thoang thoảng mùi lương thực và mùi trái cây chín, lần trước cô mua được không ít hạt giống tốt ở cung tiêu xã, vì vậy kho dự trữ trong không gian ngày một phong phú Cô vẫn làm các công việc như thường lệ, thu nhặt trứng gà, trong kho hàng ở chái nhà tranh, số trứng gà cô gom được đã chất đống thành một ngọn núi nhỏ Cố Nguyệt Hoài lại múc một ít nước giếng trong không gian, sau đó mới xoay người rời đi Trong phòng cô dự trữ rất nhiều lương thực, đều là những thứ cô mang về mỗi lần tan làm trong một tháng qua Ngay cả cha và hai anh của cô cũng chỉ cho rằng cô mua chúng ở cung tiêu xã Cho dù không lấy thêm đồ từ trong không gian sumeru ra, từng này cũng đủ để bọn họ ăn no trong suốt cả mùa đông Cố Nguyệt Hoài xúc cơm nguội ra, sau đó đổ dầu chiên trứng, mùi thơm bay khắp căn phòng Trứng gà vàng óng ánh bao bọc lấy từng hạt cơm trắng tinh, có thêm chút màu xanh nõn của hành lá, từ màu sắc đến hương vị đều hài hòa.
Khi Cố Tích Hoài dẫn Yến Thiếu Đường trở về, cậu ấy vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi cơm chiên trứng thơm ngào ngạt, chép miệng nói: “Mỗi ngày về nhà đều được ăn một bữa cơm nóng hổi như vậy, đúng là không có gì sánh bằng.”
“Chị!” Yến Thiếu Đường vén rèm đi vào, cô bé đưa cho Cố Nguyệt Hoài thứ quả đỏ đỏ hồng hồng nhỏ xíu trong tay.
“Quả sơn tra?” Cú Nguyệt Hoài ngắm nghía quả sơn tra trong tay, thời tiết lạnh, những quả dại trên rừng cũng rụng gần hết, cô bé tìm được mấy quả này cũng không dễ, tuy vậy, sơn tra rất chua, càng ăn càng đói Cố Tích Hoài rửa tay cho Yến Thiếu Đường, cậu ấy chợt nhớ đến mấy người mình vừa bắt gặp trên núi lúc nãy, không khỏi nhíu mày hỏi cô: “Dạo gần đây trên núi có khá nhiều người, Nguyệt Hoài, em nói xem có phải đại đội xảy ra chuyện gì rồi không?”
Cố Nguyệt Hoài nhìn cậu ấy, anh ba của cô vốn đã thông minh từ nhỏ Thời gian gần đây, mấy người Vương Phúc và Vương Bồi Sinh như ngồi trên đống lửa, đến cả Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài cũng nhìn ra, huống chi là Cố Tích Hoài Cô im lặng một lát, rồi nói: “Anh cũng biết đó, em vẽ tranh tường ở đại đội, cho nên có nghe qua qua được chút chuyện.”
Cố Tích Hoài đanh mặt lại, cậu ấy nghĩ đến đống lương thực chất đầy trong phòng Cố Nguyệt Hoài, trong lòng có linh cảm không lành Cố Tích Hoài nuốt nước bọt, cậu ấy bán tín bán nghi hỏi: “Đại đội thiếu lương thực sao?”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, cô bình tĩnh nói: “Đúng vậy, năm nay đói kém mất mùa, sản lượng lương thực giảm đi rất nhiều, sau khi nộp thuế công lương xong thì số lương thực còn lại của đại đội không đủ để phân phát cho tất cả nhóm xã viên của đại đội.”
“Sh—” Cố Tích Hoài kinh ngạc há hốc miệng Thiếu lương thực, chuyện này đúng là một vấn đề nghiêm trọng đối với mọi người Cậu ấy lẩm bẩm một mình: “Mọi người đều biết vụ mùa năm nay không được bội thu, nhưng có ai nghĩ được lại nghiêm trọng đến mức như vậy không?”
Cố Nguyệt Hoài xới cơm ra, cô nhún vai nói: “Lao động tập thể tất nhiên sẽ có người giở mánh khoé cắt xén lương thực, xã viên vốn không quá để bụng, sản lượng lương thực hàng năm giảm dần, ban lãnh đạo đã đề ra vô số giải pháp nhưng đều vô dụng, năm nay đành phải chấp nhận nếm trái đắng.”
Cố Tích Hoài ngồi trên giường đất, nhíu chặt mày Cố Nguyệt Hoài đưa bát cơm rang đầy ắp cho Cố Tích Hoài: “Anh đừng nghĩ nhiều làm gì, chúng ta cũng không thiếu lương thực.”
Nếu chỉ giải quyết chuyện này bằng sức người thì không thể thay đổi được cục diện, may mắn đời này nhà bọn họ có không gian sumeru như một trợ thủ đắc lực Nếu không, cả nhà cô vẫn giống như đời trước, đói đến mức chỉ còn da bọc xương Dù sao cũng không đến nỗi chết người, cứ chịu đựng rồi sẽ qua thôi Cố Tích Hoài gật đầu, cậu ấy nhìn Cố Nguyệt Hoài với ánh mắt phức tạp: “May mà có em.”
Số lương thực của nhà họ đều dựa vào tiền lương và tiền trợ cấp của Cố Nguyệt Hoài mà đổi lấy được, cô tích góp được nhiều như vậy mới đủ cho cả nhà ăn no.
Cố Nguyệt Hoài vừa nhìn đã biết Cố Tích Hoài đang nghĩ gì trong đầu, tiền lương của cô không đủ để dự trữ đủ số đó, cô cười nói: “Người chúng ta nên cảm ơn nhiều nhất là bà nội, nếu không đến thành phố Chu Lan bán trang sức lấy tiền, chúng ta cũng không dự trữ được nhiều lương thực như vậy.”
Cố Tích Hoài nghe cô nói vậy thì bật cười khanh khách: “Những thứ đó cũng là do bà nội để lại cho em, bọn anh may mắn được hưởng ké phúc phần này của em thôi.”
Lúc này, cậu ấy không hỏi cảm thán Nếu Cố Nguyệt Hoài không thay đổi mà vẫn giống như trước kia, e rằng sẽ không quan tâm đến bọn họ [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Bây giờ nghĩ lại, đời người đúng là lên voi xuống chó, cuộc sống thay đổi không ngừng Cố Tích Hoài thấy Cố Nguyệt Hoài đang cho cơm rang vào hộp cơm, anh ấy cảm thấy khó hiểu: “Em ăn chưa no à?”
Cô đã ăn hết một chén cơm, lúc này còn cho thêm cơm vào trong hộp cơm Số lượng cơm trong hộp có khi còn nhiều hơn cả lượng cơm cô ăn lúc còn béo!
Cố Nguyệt Hoài mỉm cười, cô không trả lời, chỉ dặn dò mấy câu: “Thiếu Đường, em ăn nhiều một chút, nếu còn đói thì bảo anh trai xới thêm cơm cho em, nhớ chưa?”
Yến Thiếu Đường gật đầu, trong miệng còn ngậm đầy cơm chiên trứng.
Trước khi Cố Nguyệt Hoài ra khỏi nhà, Cố Tích Hoài thành khẩn khuyên bảo: “Nguyệt Hoài, em hãy nghe anh ba khuyên một câu, em ăn ít thôi, em như bây giờ đã rất cân đối, đừng để lại béo lên, lúc đó sẽ không ai thèm lấy đâu.”
Khóe miệng Cố Nguyệt Hoài giật giật, cô không giải thích, xách túi lưới trên tay đi tìm Yến Thiếu Ngu.