Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 169: Tối nay đưa anh về nhà!





Trung tâm Thanh niên trí thức
Khi Cố Nguyệt Hoài bưng thức ăn quay lại, nhóm thanh niên trí thức cũng vừa mới bưng thức ăn lên bàn
Cô vào phòng, đảo mắt nhìn xung quanh một lượt rồi nhíu mày hỏi: “Yến Thiếu Ngu đâu?”
Bùi Dịch ngẩn người, tự hỏi trong lòng Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu có quan hệ tốt như vậy từ bao giờ, anh ta lắc đầu nói: “Vừa từ khu chăn nuôi về cậu ta đã mượn xe đạp của tôi, cũng không biết là đi đâu.”
“Mượn xe đạp?” Cố Nguyệt Hoài cau mày hỏi
Tống Kim An nhìn Cố Nguyệt Hoài nói: “Chắc Thiếu Ngu đi tìm em trai và em gái của cậu ấy rồi.”
Cố Nguyệt Hoài hỏi: “Thanh niên trí thức Tống, anh có biết em gái anh ấy bị điều đến đại đội nào không?”
Tống Kim An vừa định lên tiếng thì Phan Nhược Nhân đang bóc vỏ bánh mì ở bên cạnh cười lạnh một tiếng: “Hừ, vừa mới quen có một ngày đã dính nhau nhanh như vậy, cô có biết xấu hổ không?”
Cố Nguyệt Hoài nhếch khóe môi, liếc nhìn Phan Ngược Nhân: “Yến Thiếu Ngu còn không thèm quan tâm tới sự đeo bám của tôi nhưng so với anh ấy cô lại để bụng hơn thì phải.”
“Cô!” Phan Nhược Nhân đập bàn đứng dậy, cô ta nắm chặt bánh mì màu vàng trong tay, chỉ hận không thể ném vào gương mặt đáng ghét của Cố Nguyệt Hoài, đúng là đồ rẻ mạt, suốt ngày bám lấy Yến Thiếu Ngu
Tống Kim An không vui không buồn, hô lớn một tiếng: “Nhược Nhân!”
Phan Nhược Nhân cắn môi, trừng mắt liếc Cố Nguyệt Hoài rồi cầm bánh mì chạy ra khỏi Trung tâm Thanh niên trí thức
Cố Nguyệt Hoài không để tâm tới lời của Phan Nhược Nhân, cô nhìn về phía Tống Kim An: “Thanh niên trí thức Tống?”
Cô cũng muốn biết, đời này và đời trước khác nhau như nào, rốt cuộc Yến Thiếu Ương và Yến Thiếu Ly bị điều đến đại đội nào
Có cách để chuyển họ sang đại đội sản xuất Đại Lao Tử không
Cô hiểu rất rõ tình cảm của Yến Thiếu Ngu dành cho người thân, nếu không nghĩ ra cách, có thể anh sẽ rời khỏi đại đội sản xuất Đại Lao Tử
Tống Kim An suy nghĩ một lúc rồi áy náy lắc đầu, lúc ấy vừa mới phân công, Yến Thiếu Ngu đã đánh nhau với chỉ đạo viên, anh ấy cũng không nghe rõ nơi họ được phân đến là chỗ nào
Cố Nguyệt Hoài nhíu mày, không nói gì thêm nữa, gật đầu với Tống Kim An rồi xoay người chuẩn bị rời đi
Lúc này, Tống Kim An nhìn Thôi Hòa Kiệt nói: “Cô có thể hỏi người hướng dẫn Thôi, anh ấy biết rõ hơn tôi.”
Con ngươi Cố Nguyệt Hoài khẽ nhúc nhích, nhìn về phía Thôi Hoài Kiệt
Cô không có ấn tượng tốt với người đàn ông này lắm, vì anh ta là kẻ nịnh nọt, đời trước vì lấy lòng đám người Hoàng Thịnh mà anh ta dùng mọi cách để hạ nhục Yến Thếu Ngu như hận không thể chà đạp anh dưới chân, mới có thể thể hiện rõ thân phận chó săn của mình
Người đàn ông này sẽ làm mọi thứ để có thể leo lên
Thôi Hoài Kiệt đang ăn uống vui vẻ, nghe thấy lời của Tống Kim An, anh ta ngừng nhai đồ ăn, sau đó xấu hổ cười, suy nghĩ một lúc, anh ta nuốt thức ăn xuống rồi nói: “Tôi nhớ em gái của thanh niên trí thức Yến được phân tới đại đội Liễu Chi.”
Cố Nguyệt Hoài nhướng mày: “Đại đội Liễu Chi?”
Khoảng cách từ đại đội này đến đại đội sản xuất Đại Lao Tử không tính là gần, tuy đều thuộc quyền quản lý của huyện Thanh An nhưng lại rất xa, nơi đó rất gần trại lao động cải tạo của thôn Vĩ Đầu, đều ở trên núi, điều kiện sinh tồn cũng rất khó khăn, sao họ lại bị phân tới nơi đó chứ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thôi Hoài Kiệt gật đầu: “Đúng vậy, chính là đại đội Liễu Chi.”
Vốn dĩ anh ta cũng muốn nhúng tay vào chuyện này, dù sao Cố Nguyệt Hoài cũng vì Yến Thiếu Ngu, anh ta chỉ hận không thể tách hai người họ ra, sao có thể tình nguyện hỗ trợ chứ
Có điều mặt mũi của Tống Kim An không thể không cho mà còn có thể đổi được một ân tình, nếu đáp qua loa cũng vô ích
Cố Nguyệt Hoài vuốt cằm, gật đầu cảm ơn Tống Kim An rồi xách túi lưới rời đi ngay lập tức
Hoàng Thịnh liếc nhìn bóng dáng của Cố Nguyệt Hoài, lại nhìn Tống Kim An đang im lặng không nói gì, anh ta dùng vai đụng vào người Tống Kim An một cái, hạ giọng nói: “Anh năm, anh nói xem, không phải anh coi trọng cô gái nông thôn này rồi đấy chứ?”
Dường như Tống Kim An vừa mới hồi thần lại, anh ấy nghi hoặc hỏi: “Thôn cái gì?”
Hoàng Thịnh tặc lưỡi một cái, chỉ hận rèn sắt không thành thép nói: “Kia đó, chính là Cố Hoài Nguyệt
Ngoại trừ cô ta còn có thể là ai?”
Nói xong, anh ta lại tặc lưỡi: “Tuy rằng mắt của Cố Nguyệt Hoài không tốt nhưng vẻ ngoài của cô ta lại xinh đẹp, anh năm, anh xem trọng cô ta cũng là điều bình thường, dù sao chúng ta cũng ở đây một thời gian dài, không bằng… He he he…”
Nghe thấy tiếng cười đáng khinh của Hoàng Thịnh, mí mắt Tống Kim An giật giật, anh ấy nghiêm giọng nói: “Im miệng
Đừng có nói hươu nói vượn.”
Hoàng Thịnh trợn mắt xem thường: “Ai nói hươu nói vượn chứ
Ở nơi nông thôn như thế này quá nhàm chán, có phụ nữ giải buồn cũng không sao, tôi thấy Cố Nguyệt Hoài rất xứng với anh năm nha, ý tôi là về ngoại hình.”
Anh ta nói “giải sầu”, đương nhiên không phải để Tống Kim An và đối phương có kết nối gì với nhau, mà chỉ để vui đùa mà thôi
Một người phụ nữ ở nông thôn, dù có thích đến đâu cũng không thể đưa lên Thủ đô, cô không xứng
Thôi Hòa Kiệt và Bùi Dịch ở bên cạnh, nghe Hoàng Thịnh không coi ai ra gì, coi phụ nữ ở nông thôn như một nơi giải sầu, trong lòng có chút phức tạp, cũng không nói được cảm giác đó như thế nào, chỉ cảm thấy thông cảm với Cố Nguyệt Hoài
Tống Kim An không thể nghe nổi nữa, nặng nề đặt đôi đũa lên bàn: “Tôi nói, im miệng!”
Hoàng Thịnh thấy Tống Kim An thật sự tức giận nên ngậm miệng lại, một lúc lâu sau lại cười nói: “Ăn, ăn, buổi chiều còn phải làm việc nữa.”
Bữa trưa này thật vô vị
Cố Nguyệt Hoài cầm túi lưới ngồi trước cổng Trung tâm Thanh niên trí thức, cẩn thận suy nghĩ
Việc điều động và phân công thanh niên trí thức đều phải thông qua thanh niên trí thức chuyên làm chủ, theo lý thuyết ba anh em Yến Thiếu Ngu sống nương tựa vào nhau nên sẽ được phân về cùng một đại đội nhưng tại sao
Vì sao đời này lại xuất hiện sự thay đổi này
Ở Thủ đô xảy ra chuyện gì sao
Trong ký ức của cô, sự thay đổi duy nhất chính là bản thân cô
Nhưng cô chưa từng đến Thủ đô, làm sao có thể làm lệch quỹ đạo vận mệnh của đám người Yến Thiếu Ngu được
Điều này là không thể
Cố Nguyệt Hoài nhíu mày, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề
Tiếp xúc duy nhất của cô liên quan đến Thủ đô trong kiếp này chính là Yến Thiếu Ngu là vì cô tìm được Yến Thiếu Đường sao
Trong lúc suy nghĩ, chiếc xe băng qua con đường nhỏ phủ đầy lá rụng
Cố Nguyệt Hoài vừa ngẩng đầu đã thấy Yến Thiếu Ngu đạp xe trở về, mái tóc màu đen trên trán anh bị gió thổi bay, khuôn mặt ưa nhìn không có bất kỳ biểu cảm nào nhưng trên mặt lại có chút chán nản
Cô hơi ngạc nhiên, đại đội Liễu Chi cách đây cũng không gần, sao anh lại về nhanh như vậy
Cố Nguyệt Hoài đứng dậy ngăn cản Yến Thiếu Ngu: “Thanh niên trí thức Yến!”
Cô liếc mắt thấy những thứ được chở sau xe: gạo, bột mì, ngũ cốc, dầu, gạo lứt, các loại mì và một nửa bó rau cải chíp, cho nên anh lên công xã mua đồ, chuẩn bị tự nấu cơm
Nụ cười trên mặt Cố Nguyệt Hoài nhạt dần, trong mắt xuất hiện vẻ buồn bã
Yến Thiếu Ngu liếc nhìn chiếc túi lưới trong tay Cố Nguyệt Hòi, lạnh lùng nói: “Tôi nói rồi, không cần… đưa đồ ăn cho tôi.”
Nói xong, anh đẩy xe đạp về phía Trung tâm Thanh niên trí thức
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cố Nguyệt Hoài ôm lấy đầu xe đạp, mạnh mẽ nhét túi lưới vào trong tay Yến Thiếu Ngu: “Tôi đã thu tiền rồi, nhất định phải đưa đồ ăn cho anh, nếu anh không muốn ăn thì vứt đi.”
Giọng điệu của cô có chút không tốt, nói xong lập tức chạy về phòng ngủ của Trung tâm Thanh niên trí thức
Cố Nguyệt Hoài tựa người vào cửa, cau mày, cô không phải người tốt tính, chỉ là áy náy vì những chuyện của đời trước, bây giờ bị Yến Thiếu Ngu chọc tức lại khiến cô bộc lộ tính nết
Tính tình bướng bỉnh như này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hay là tối nay đưa anh về nhà
Chỉ cần anh gặp được Yến Thiếu Đường, dựa vào danh tiếng “ân nhân cứu em gái” của cô, cô càng có cớ tiếp cận anh hơn, đến lúc đó anh lấy lý do gì để từ chối cô nữa chứ? 
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.