Cố Nguyệt Hoài không tiếp tục kích thích Lưu Nhị Nhĩ mà cầm bảng vẽ sang một bên Buổi chiều trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc tiếng chuông tan làm đã vang lên Những thanh niên trí thức than vãn rời khỏi khu chăn nuôi, đối với họ chăm sóc những con dê, bò, heo… những loài vật có thể đi bậy bất kỳ lúc nào thật sự không dễ dàng gì, hai nữ thanh niên trí thức là Lam Thiên và Phan Nhược Nhân không ngừng nôn khan, trợn mắt ngửi mùi hôi thối trên người Cố Nguyệt Hoài thu bảng vẽ về, gửi về Trung tâm Thanh niên trí thức, sau đó cầm hộp cơm về nhà Khi cô về đến nhà, Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài đã trở về, hai người vừa đi làm về, phía sau của chiếc áo chắp vá đã ướt đẫm mồ hôi Khi cô về đến nơi thì thấy hai người họ đang lau mồ hôi bằng nước ấm Cố Chí Phượng thấy con gái, trên mặt lộ ra ý cười: “Bé con đã về rồi.”
Cố Nguyệt Hoài mỉm cười, gật đầu nói: “Cha, tối nay chúng ta ăn lẩu gà được không?”
Hôm nay cô muốn mời Yến Thiếu Ngu tới nhà cô ăn cơm, đương nhiên nấu lẩu gà là thích hợp nhất, chỉ là không biết khi anh gặp Thiếu Đường có còn tâm trạng ăn cơm không thôi “Lẩu gà?” Cố Đình Hoài cảm thấy mới lạ, anh ấy chưa từng ăn món này [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Trong thôn không thịnh hành ăn lẩu, lương thực mỗi nhà kiếm được đều rất khan hiếm, kiếm đầy bụng đã rất tốt rồi, còn ai nghĩ tới ăn ngon chứ Hơn nữa, dùng thịt gà nấu lẩu, anh ấy cũng chưa từng thấy ở nhà hàng quốc doanh Cố Tích Hoài nghi ngờ nhìn Cố Nguyệt Hoài: “Nhà chúng ta có gà sao?”
Cố Nguyệt Hoài bình tĩnh nói: “Đương nhiên có, trong nhà có bao nhiêu lương thực, có cái gì, em là người rõ nhất.”
Nói xong, cô vào phòng, khi ra ngoài trong tay cô giữ một con gà mái bụ bẫm, có điều nó đã chết rồi Cố Đình Hoài đi tới nhận con gà mái trong tay Cố Nguyệt Hoài, anh ấy kiểm tra qua một chút rồi cảm thán: “Trời lạnh, thịt để trong nhà cũng không bị hỏng, nhìn vẫn còn tươi.”
Cố Nguyệt Hoài ngắt lời: “Anh cả, anh nấu nước làm gà.”
Cố Đình Hoài gật đầu, bắt đầu đi đun nước Trong khoảng thời gian này, Cố Nguyệt Hoài nhìn Cố Chí Phương đang ngồi trên giường chất quả hạch đào, nghĩ một lúc, cô vẫn quyết định nói chuyện Hạ Lam Chương vừa thông báo cho người trong nhà biết Cô nói: “Cha, hôm nay có một người bạn từ công xã sang nói với con chuyện này.”
Cố Chí Phượng sửng sốt, giọng điệu dịu dàng: “Chuyện gì vậy bé con?”
Cố Nguyệt Hoài sắp xếp từ ngữ một lúc, nhẹ giọng nói: “Cậu ấy nói, sau khi các bí thư của công xã Hoàng Oanh nộp thuế đều bắt đầu thiếu lương thực, một số người đã bắt đầu mua lương thực trước, xem chừng mùa đông năm nay không ổn.”
Nghe vậy, bầu không khí trong phòng như ngừng lại Cố Đình Hoài quay đầu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Cố Nguyệt Hoài Một lúc sau, anh ấy mới nói: “Thiếu lương thực Đại đội ta cũng thiếu lương thực Chuyện này là thật sao?”
Cố Chí Phượng cũng lấy lại tinh thần, ông đã trải qua thời kỳ cực khổ, là người hiểu rõ nhất cảm giác ăn không đủ no mặc không đủ ấm lúc đó, mỗi ngày đều lên núi cạo vỏ cây, nghĩ lại mà da đầu tê dại: “Đúng vậy bé con, lời này không thể nói bừa.”
Cố Tích Hoài lại bình tĩnh hơn, cậu ấy và Cố Nguyệt Hoài từng thảo luận về vấn đề này, bây giờ lại cảm thấy bình thường hơn rất nhiều Cậu ấy nói: “Cha, anh cả, hai người nghĩ kỹ xem, trong khoảng thời gian này bí thư chi bộ và những người khác như thế nào, từ sau việc nộp lương thực nộp thuế, họ thấy người không nói, ngẫu nhiên gặp cũng không nói gì nhiều, vẻ mặt lo lắng, không phải hai người đều thấy sao?”
Lời này vừa nói ra, Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài nhìn nhau, hai người đều không nói lên lời Trong lòng bọn họ đã sớm có đáp án, cảm thấy rất kỳ lạ nhưng bọn họ lại không ngờ được tình trạng thiếu lương thực lại nghiêm trọng như vậy Cố Chí Phượng cau mày nói: “Mấy đại đội gần đây đều thiếu lương thực sao?”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu: “Vâng, năm nay sản lượng lương thực giảm, nhiều người đều biết nhưng tình huống cụ thể thì không rõ, nộp lương thực, nộp thuế lên, công xã sẽ làm công tác thống kê, phát hiện tổng sản lượng đã giảm 60% so với năm ngoái, công điểm và lương thực đều không tương xứng.”
“60%?” Giọng điệu của Cố Chí Phượng thay đổi, thần sắc sợ hãi “Giảm nhiều như vậy sao Công điểm và lương thực không tương xứng, đến lúc đó xã viên trong đại đội nhất định sẽ cãi nhau.” Vẻ mặt Cố Đình Hoài cũng có chút khó coi, sinh ở nông thôn, sợ nhất là thiếu lương thực, ăn không đủ no Những năm xuất hiện nạn đói đã dẫn đến rất nhiều phản ứng dây chuyền, cũng dễ xảy ra tai nạn nhất Đột nhiên, Cố Chí Phượng nghĩ đến lương thực chất đống trong phòng con gái, ông nhướng mày: “Bé con, con đã sớm biết chuyện này?”
Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài hơi lóe lên, môi đỏ mọng khẽ mím lại: “Không tính là sớm biết, con chỉ suy đoán thôi, dù sao ở khu chăn nuôi lâu như vậy, con đã sớm chuẩn bị, lương thực trong này đủ cho chúng ta ăn trong mấy tháng.”
Cố Chí Phượng nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm nhưng nghĩ tới gia đình các xã viên trong đại đội, không khỏi cảm thấy thổn thức.
Lúc này, tiếng chuông đến giờ ghi công điểm bỗng nhiên vang lên “Ai, đến lúc đi ghi công điểm rồi, đi thôi.” Cố Chí Phượng xuống giường, đi giày, bảo Cố Đình Hoài cùng ông đến khu chăn nuôi [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cố Nguyệt Hoài suy nghĩ một chút, cô nói với Cố Tích Hoài rằng: “Anh ba, anh trông nồi nước, em đi tới Trung tâm Thanh niên trí thức.”
Cô định đi gọi Yến Thiếu Ngu qua, nếu không anh lại nấu cơm xong mất “Em đi đi.” Cố Tích Hoài gật đầu rồi để Yến Thiếu Đường trông, còn mình thì thêm củi vào bếp Cố Nguyệt Hoài đi ra ngoài, các xã viên đều chạy đến khu chăn nuôi, trên mặt mọi người đều tươi cười, xúm thành tốp năm tốp ba nói chuyện vui vẻ, hoàn toàn không biết tối nay sẽ xảy ra chuyện gì [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Lúc Cố Nguyệt Hoài đi tới Trung tâm Thanh niên trí thức, cơm vẫn chưa nấu xong Yến Thiếu Ngu đang vo gạo, nhìn dáng vẻ là đang chuẩn bị nấu cháo gạo lứt Cố Nguyệt Hoài đứng ở cửa gọi một tiếng: “Thanh niên trí thức Yến!”
Hoàng Thịnh ngồi ở cạnh bàn, vẻ mặt giễu cợt liếc nhìn Cố Nguyệt Hoài nhưng không nói gì châm chọc nữa, bây giờ anh ta đang nghĩ người phụ nữ này trêu đùa tình cảm của Yến Thiếu Ngu nên anh ta không nhúng tay vào phá đám nữa Tống Kim An mấp máy môi, có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy tình huống này không thích hợp Yến Thiếu Ngu bưng bát đi tới, nâng mí mắt lên, mở miệng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Cố Nguyệt Hoài nhướng mày nói: “Là như này, nếu anh không muốn tôi đưa cơm, tôi cũng không biết phải trả lại tiền cho anh như nào, hay là tối nay anh qua nhà tôi ăn cơm đi, ăn xong bữa cơm này, sau tôi không đưa cơm cho anh nữa.”
Yến Thiếu Ngu nhìn cô, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Không cần, không cần thối tiền cho tôi.”
Nói xong, anh cầm gạo lứt chuẩn bị đi về, chợt nghe thấy Cố Nguyệt Hoài ở sau lưng cười khẽ: “Được rồi, nếu anh vẫn muốn tôi đưa cơm cho anh, vậy tôi không làm khó anh nữa, đợi lúc nữa sẽ mang tới cho anh!”
Nghe tiếng bước chân dần đi xa, trên lông mày Yến Thiếu Ngu xuất hiện vẻ bực bội và bất lực Anh quay đầu nhìn bóng lưng của Cố Nguyệt Hoài, cau mày nói: “Chờ một chút!”
Nghe vậy, Cố Nguyệt Hoài quay người lại, cong mắt mỉm cười với Yến Thiếu Ngu, nụ cười này trong sáng mê người, mang theo chút giảo hoạt vì đã đạt được mong muốn khiến Yến Thiếu Ngu sửng sốt Anh thở dài cất bát đi, mặc áo khoác rồi đi theo Cố Nguyệt Hoài về nhà cô Hai người đi ngang qua khu chăn nuôi thì nghe thấy tiếng hỗn loạn và xôn xao từ bên trong truyền ra.