Tay nghề nấu ăn của Cố Nguyệt Hoài thì không cần phải bàn, trong thời đại thiếu ăn thiếu mặc thế này, được ăn một bữa như vậy là hưởng thụ cỡ nào, mọi người cố gắng ăn cho no căng, Cố Tích Hoài cũng chóp chép miệng, thèm thuồng vô cùng Cố Chí Phượng ăn uống no đủ, lại bắt đầu bày bi lăn tay hạt óc chó (*) của mình ra đĩa [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] (*): là sản phẩm hỗ trợ tập tay truyền thống của Trung Quốc, thường được sử dụng để rèn luyện cơ tay, cải thiện lưu thông máu ở tay, giảm mỏi tay và thư giãn cơ thể và đầu óc Ông nhìn Yến Thiếu Ngu, thấy dáng vẻ cử chỉ của anh ung dung tự tại, càng nhìn càng cảm thấy ưng bụng Cố Chí Phượng nhìn về phía Yến Thiếu Đường đang mơ màng sắp ngủ, được Cố Nguyệt Hoài bế trong lòng, ông chần chờ một chút, mở lời nói: “Thiếu Ngu này, cháu là anh trai của Thiếu Đường, là người thân, vậy cháu định sắp xếp cho con bé như thế nào?”
Vốn dĩ bọn họ đều cho rằng Yến Thiếu Đường là một đứa trẻ mồ côi bị bọn buôn người bắt cóc, vô tình được cứu về, Thiếu Đường rất đáng yêu, trong nhà cũng đủ sức nuôi thêm một miệng ăn, coi cô bé trở thành một thành viên trong nhà, nuôi nấng khôn lớn là được Nhưng bây giờ đã tìm được người thân của Yến Thiếu Đường rồi, vậy thì bọn họ phải lùi lại phía sau thôi Ông vừa dứt lời, bầu không khí trên bàn cơm chợt đông cứng lại Cố Tích Hoài nhíu mày nhìn về phía Cố Chí Phượng, cảm thấy ông không nên nói vấn đề này vào lúc này, nhưng nhìn từ góc độ của ông thì sẽ thấy đó là điều hiển nhiên, cậu ấy nghiêng đầu nhìn Yến Thiếu Đường, trong mắt là sự không nỡ tràn đầy Cậu ấy đã chăm sóc Thiếu Đường lâu như vậy, mỗi ngày đều ở bên nhau, đã coi cô bé là em gái ruột của mình từ lâu Thậm chí, ở trong lòng cậu ấy, Yến Thiếu Đường còn thân thiết hơn là Cố Nguyệt Hoài, cô bé mềm mại đáng yêu, khác xa với Cố Nguyệt Hoài lúc bé, như vậy đã bù đắp cho tâm nguyện được trở thành một người anh trai tốt của cậu ấy hồi còn nhỏ Cố Nguyệt Hoài hơi khựng lại, nheo mắt thấy Yến Thiếu Đường ngủ mất rồi, bèn bế cô bé vào phòng Lúc cô bước ra, cô nghe thấy Cố Chí Phượng nói: “Thiếu Ngu, cháu là anh trai ruột của Thiếu Đường, nếu cháu muốn mang con bé đi thì nhà chú cũng không có gì để nói cả, nhưng nếu ở Trung tâm Thanh niên trí thức thì cháu có thể chăm sóc con bé chu đáo được không?”
Giọng điệu của Cố Chí Phượng rất nghiêm túc, không phải ông cố tình làm khó dễ, ông chỉ đang phân tích từ khía cạnh muốn tốt cho Yến Thiếu Đường mà thôi Dù sao Yến Thiếu Ngu cũng là đàn ông, ở trong ký túc xá, ban ngày còn phải đi làm, tuy rằng bây giờ đầu óc Yến Thiếu Đường cũng đã khôi phục được phần nào, nhưng dù sao cũng chỉ là một cô bé mới bốn tuổi, để cô bé ở trong Trung tâm Thanh niên trí thức một mình thì rõ ràng là không hợp lý Cố Đình Hoài trầm ngâm một lát, nói: “Chúng tôi cùng ở trong đại đội sản xuất Đại Lao Tử, Thiếu Đường đã quen với lối sống sinh hoạt trong nhà, cậu tan tầm xong thì ghé qua nhà thăm con bé là được, sau này nếu cậu rời khỏi nơi này thì chúng tôi cũng không ngăn cản cậu mang Thiếu Đường đi cùng.”
Anh ấy cũng đã lờ mờ đoán ra suy nghĩ của em gái mình, tuy rằng cảm thấy là lạ, nhưng làm anh trai thì kiểu gì cũng phải giúp đỡ một chút Buổi gặp mặt tối nay cũng khiến anh ấy nhận ra, cái cậu Yến Thiếu Ngu này là người kín đáo, suy nghĩ sâu xa, cư xử luôn giữ phòng bị và xa cách, hơi khó gần, nếu không có Yến Thiếu Đường, e là sẽ rất khó để tiếp cận cậu ấy Cố Tích Hoài hiểu được ý trong lời của anh cả, cậu ấy ngẫm nghĩ, cũng góp lời: “Đúng vậy đấy Thiếu Ngu, ngày nào tôi cũng ở nhà đọc sách, muốn chăm sóc Thiếu Đường cũng tiện lắm, ngày nào anh cũng phải đi làm công, muốn chăm sóc con bé cũng khó.”
Một mặt, như vậy quả thật có thể giúp Cố Nguyệt Hoài, về mặt khác, cậu ấy cũng thật sự không muốn để Thiếu Đường rời đi Nghe người nhà họ Cố nói thế, ánh mắt Yến Thiếu Ngu lóe lên, trong đầu có mấy ý nghĩ thoáng qua Tất nhiên anh biết rằng việc đưa Thiếu Đường đi bây giờ không phải là một hành động khôn ngoan, chưa nói đến việc anh có thể chăm sóc cô bé được hay không thì bây giờ Yến Thiếu Đường đã không còn là cô bé ngây dại ngày xưa nữa, em ấy có suy nghĩ và lý trí của riêng mình Nếu để Thiếu Đường tới lựa chọn, chắc chắn em ấy không muốn rời đi cùng anh Cố Nguyệt Hoài tiến lên mấy bước, ngồi bên rìa giường đất, trên mặt là nụ cười dè dặt: “Thiếu Ngu, để Thiếu Đường ở nhà đi, anh có thể qua đây thăm em ấy mỗi ngày, chờ sau này trở về Thủ đô thì hẵng đưa em ấy trở về.”
Nghe giọng nói nhẹ nhàng như nước suối của cô, Yến Thiếu Ngu chợt cảm thấy tâm trạng nặng nề khó hiểu trong lòng nhẹ nhõm đi rất nhiều Anh hơi nhíu mày, nghiêm túc nói: “Cảm ơn, đành nhờ mọi người chăm sóc cho Thiếu Đường vậy.”
Dứt lời, còn không đợi mấy người Cố Tích Hoài kịp vui mừng, anh lại nói: “Trước kia không biết, giờ thì đã biết rồi, vậy thì cũng không thể để Thiếu Đường ở đây mà ăn ở miễn phí được, tôi sẽ trả tiền ăn, có chuyện gì cần thì mọi người cứ nói.”
Giọng nói của Yến Thiếu Ngu rất dõng dạc, trịnh trọng như đang đưa ra lời hứa Cố Nguyệt Hoài chớp mắt, chợt bật cười ha ha: “Anh khách sáo như vậy làm chi Nhưng sau này anh tan làm rồi qua đây thì cũng ở lại ăn bữa cơm đi, dù sao nấu cơm cho Thiếu Đường cũng là bằng nấy, nấu cho anh cũng vậy, thêm một mình anh thì cũng không nhiều hơn là mấy đâu.”
Cố Tích Hoài liếc Cố Nguyệt Hoài một cái, trong lòng suy nghĩ, cái con bé này đúng là được nước lấn tới, chẳng biết làm dáng gì cả Ánh mắt Cố Đình Hoài cũng lóe lên, xem như đã xác định rõ tâm tư của Cố Nguyệt Hoài rồi Cố Chí Phượng ngồi bên cạnh cũng dừng tay lăn bi hạt óc chó lại, tuy rằng ông là người quê mùa nhưng mà đâu có ngốc, ông nhìn Cố Nguyệt Hoài, khóe miệng thoáng run rẩy, ánh mắt lúc tối lúc sáng, không biết nên phản ứng ra sao Cái này gọi là gì nhỉ Con gái lớn rồi nên không giữ được nữa Chưa gì đã tự kiếm bạn đời cho mình thế rồi á Nghe vậy, hàng mày tuấn tú của Yến Thiếu Ngu thoáng giần giật, anh nhìn Cố Nguyệt Hoài bằng ánh mắt là lạ [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cố Nguyệt Hoài không rời mắt đi, trên mặt mỉm cười nhìn anh, đôi mắt vẫn tỏa sáng long lanh Mặc dù là đang ở ngay trước mặt người nhà, cô cũng không hề che giấu niềm vui và tâm tư của mình dành cho Yến Thiếu Ngu Kiếp này, cho dù hai người không thể thương nhau như kiếp trước thì cô cũng không muốn anh vì nhiều lý do khác nhau mà không hiểu được tình cảm của cô, sống thêm một đời nữa, có lẽ điều thành công nhất là biết ăn nói hơn Có những lúc, có một số người vì không muốn mở miệng mà hai người đôi ngả Yến Thiếu Ngu hơi đờ người ra, anh còn chưa kịp lên tiếng thì Cố Nguyệt Hoài đã nói: “Cũng không còn sớm nữa, nên trở về Trung tâm Thanh niên trí thức rồi, chúng ta mau đi thôi, muộn quá là họ không để cửa cho đâu.”
Cô chủ động phá vỡ thế bế tắc, vô tình giúp Yến Thiếu Ngu đang căng thẳng cũng được thả lỏng Cố Nguyệt Hoài thì lại không hề thất vọng với phản ứng từ chối trong vô thức của Yến Thiếu Ngu, cô nói một tiếng với mấy người Cố Chí Phượng rồi ra ngoài Yến Thiếu Ngu nhìn theo bóng lưng của cô, môi hơi mím lại, ánh mắt ngông nghênh cũng thoáng dịu đi, trong lòng nảy sinh cảm xúc trăm mối ngổn ngang, trước kia lúc còn ở Thủ đô, không phải không có ai đối xử nhiệt tình như thế với anh bao giờ, nhưng anh lại chưa bao giờ cảm thấy khó xử như thế “Chú Cố, cháu về ạ.” Yến Thiếu Ngu gật đầu chào với mấy người Cố Chí Phượng, rời đi cùng Cố Nguyệt Hoài Cố Tích Hoài đứng tựa trên khung cửa, nhìn Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu chân trước chân sau rời đi, tấm tắc bảo lạ [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cố Chí Phượng tức giận nói: “Thằng ba, con làm cái gì đấy?”
Cố Tích Hoài cười hề hề, đủng đỉnh ngồi trở lại trên giường đất: “Cha, cha vẫn chưa phát hiện sao Cô con gái cưng của cha đã nhìn trúng anh trai của Thiếu Đường rồi.”
Cố Chí Phượng nghẹn họng, đập cái bép lên đầu Cố Tích Hoài: “Liên quan đếch gì đến con Tự lo cho bản thân mình trước đi!”
Cố Tích Hoài ôm đầu “shhhh” một hơi, lặng lẽ ngồi dịch ra xa chút, ngẫm thấy buổi tối hôm nay lúc trở về trông hai người có vẻ khác thường bèn nhíu mày nói: “Có phải hôm nay đại đội xảy ra chuyện gì không Sao trông sắc mặt của hai người không ổn lắm.”