Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 177: Yến Thiếu Ngu à, tôi thích anh





Nhắc đến điều này, bầu không khí vốn hài hòa vì Yến Thiếu Ngu tự dưng lắng xuống
Cố Đình Hoài đặt chiếc cốc tráng men trong tay xuống, giọng hơi phiền muộn: “Hôm nay bí thư chi bộ tuyên bố chuyện thiếu lương thực, trong đội ầm ĩ hết cả lên, nhiều người la hét phát lương thực sớm, bây giờ mà chưa có cách có khi còn cãi nhau đấy.”
Cố Tích Hoài khẽ thở dài, lắc đầu nói: “Chuyện lớn liên quan đến mạng người này, tốt nhất là phải nói với họ càng sớm càng tốt.”
Cậu ấy im lặng một hồi, nghĩ rồi bảo: “Ngày mai trong đội sẽ cho nghỉ lễ thời gian dài, có lẽ xã viên trong đội đều sẽ lên núi xem có gì ăn được không, cả nhà mình cũng lên núi xem thử, đừng để người ta nghi ngờ.”
Vừa dứt lời, sắc mặt Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài thay đổi, không hẹn mà cùng nhìn về phía phòng của Cố Nguyệt Hoài
Họ cũng biết trong căn phòng đó chứa rất lương thực tinh, đủ cho cả nhà họ bình an vượt qua những ngày tháng thiếu lương thực, nếu để người ngoài biết điều này thì chẳng phải chuyện tốt gì với cả nhà họ
Cố Chí Phượng cau mày, nhớ đến nạn đói mình trải qua năm đó
Khi ấy, gặm vỏ cây cũng là chuyện bình thường, thậm chí có người còn bắt cóc trẻ con để ăn, coi con là thức ăn không phải nói suông, tuy lúc này có thể sẽ không hỗn loạn như thế nhưng người đói nóng mắt thì chuyện gì cũng làm được
Cố Chí Phượng thở dài sườn sượt: “Thằng ba nói đúng, cả nhà mình đi theo xã viên đi, phải thế thôi.”
Mọi người nhìn nhau, bồn chồn trong lòng, không nói gì một lúc lâu
Bên này, Cố Nguyệt Hoài đi ở phía trước, Yến Thiếu Ngu đi ở phía sau, đi thẳng đến Trung tâm Thanh niên trí thức
Tiếng bước chân của hai người một nhẹ một nặng, một nông một sâu, trên đường chỉ có tiếng bước chân giẫm lên lá khô
Sau một lúc, Cố Nguyệt Hoài dừng bước, chờ Yến Thiếu Ngu đến gần mới khẽ nói: “Anh không cần cảm thấy áp lực, tôi không có ý ép bức anh, dù anh không đến nhà tôi ăn cơm thì bọn tôi cũng sẽ chăm sóc Thiếu Đường thật tốt.”
Yến Thiếu Ngu nhìn cô, đôi mắt thoáng qua sự lạnh lùng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Anh không ngờ Cố Nguyệt Hoài lại hiểu ý anh như thế, vừa rồi anh im lặng đúng là để cô nhìn ra sự do dự của anh, không sai, sở dĩ anh không chấp nhận cũng không từ chối là vì Yến Thiếu Đường
Anh đã từng gặp nữ đồng chí nhiệt tình, đương nhiên cũng hiểu ý của Cố Nguyệt Hoài với mình
Nhưng anh không hưởng ứng chuyện này, cũng không có chút hứng thú nào, nhưng hết lần này đến lần khác cô là ân nhân cứu mạng của Yến Thiếu Đường, thân là anh cả của Yến Thiếu Đường, ân tình này anh không thể quên, không bao giờ có thể quên
Vậy nên lúc đối diện với Cố Nguyệt Hoài, anh đỡ quyết đoán sát phạt hơn nhiều
Dù tính anh cương quyết nhưng rất nặng tình, nhất là với anh em trong nhà
Một mặt, anh nhớ ân tình Cố Nguyệt Hoài đã cứu Yến Thiếu Đường, mặt khác người nhà họ Cố đối xử chân thành với Yến Thiếu Đường, không hề hà khắc, nếu vì anh từ chối Cố Nguyệt Hoài mà sinh ra hiềm khích thì sẽ được một mất mười
Tất cả những điều này là lý do anh im lặng không nói
Cố Nguyệt Hoài rất hiểu Yến Thiếu Ngu, thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh là biết trong lòng anh nghĩ gì ngay
Cô nhìn chằm chằm Yến Thiếu Ngu rồi thở dài, dù biết muốn công phá trái tim Yến Thiếu Ngu rất khó, nhưng nhìn vẻ mặt của anh, sâu trong lòng vẫn không thể ngăn được cảm giác hơi thất vọng, điều này khiến cô không khỏi mắng mình một tiếng
Đời trước Yến Thiếu Ngu nỗ lực đủ thứ, đời này cô vừa mới bắt đầu đã kêu khổ
Đúng là không có nghị lực mà
Nghĩ thế, Cố Nguyệt Hoài không khỏi nhướng mày, cười nói với Yến Thiếu Ngu: “Đừng nghĩ nữa, đi thôi.”
Yến Thiếu Ngu nhìn vẻ mặt thờ ơ của cô, hơi bối rối, giọng nói chứa nhiều cảm xúc: “Cô không giận à?”
Anh từ chối và tránh né rất rõ ràng, nếu không vì Yến Thiếu Đường thì căn bản anh sẽ không nói nhiều với cô
Cố Nguyệt Hoài hơi ngạc nhiên, nghi ngờ hỏi: “Giận
Tại sao phải giận?”
Yến Thiếu Ngu im lặng, khẽ mím môi, bước chân đi
Cố Nguyệt Hoài thấy anh bước đi nhanh thì không thể không bước nhanh đến cạnh anh, hỏi: “Vì anh không chấp nhận lời mời của tôi nên tôi giận?” 
Cô hỏi xong thì nói tiếp: “Dù anh có không đến nhà tôi thì tôi vẫn sẽ đưa cơm cho anh mà.” 
Nói xong, cô hắng giọng một cái, giọng điệu gian xảo: “Nếu kết quả đều như nhau thì sao tôi phải giận?”
Nghe vậy, Yến Thiếu Ngu dừng chân, vô thức cau mày nhìn cô: “Thế nên cô nói đến nhà cô ăn tối rồi sau này cô sẽ không đưa cơm nữa là lừa tôi.”
Cố Nguyệt Hoài nhếch môi, hơi ngẩng đầu nhìn anh: “Không phải, tôi có thể không đưa cơm cho thanh niên trí thức Yến nhưng không thể không đưa cho anh trai của Thiếu Đường được, tôi đã nói chúng ta là người một nhà, sao có thể mặc kệ anh được?”
Vì cái gọi là nam theo đuổi nữ cách một ngọn núi, nữ theo đuổi nam cách một tầng sa, dù Yến Thiếu Ngu là tấm sa kim cương khó phá thì cô cũng phải đón đầu đi lên, nguyên tắc đầu tiên của chiến lược theo đuổi con trai là “không biết xấu hổ”
Yến Thiếu Ngu thoáng chững lại, sau đó bị cô làm bật cười, cảm thấy bất lực với một người phụ nữ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hai tay Cố Nguyệt Hoài chắp sau lưng, nhìn khuôn mặt đẹp trai Yến Thiếu Ngu, giọng cô hiếm khi có chút e lệ: “Yến Thiếu Ngu, tôi thích anh, rất thích, tôi sẽ luôn chờ anh quay đầu lại nhìn tôi.”
Đây là lần đầu tiên cô nói rõ ràng dễ hiểu như vậy, thích, chờ đợi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nghe vậy, trên mặt Yến Thiếu Ngu vẫn không có quá nhiều biểu cảm, lạnh nhạt nhưng ánh mắt lại rất sâu thẳm
Anh đã từng được người khác nói như thế, nhưng lúc ấy chỉ cảm thấy mất kiên nhẫn, bây giờ chợt nghe Cố Nguyệt Hoài nói thế, phản ứng đầu tiên vẫn là mất kiên nhẫn, nhưng khi nhìn thấy sự e lệ của cô và giọng nói nghiêm túc thì anh lại giật mình ngạc nhiên
Giọng cô không lớn, thậm chí còn vì thẹn thùng mà hơi khàn, nhưng anh như nghe được giọng tiên nữ, tựa như nói từ “thích” với anh là một sự kiện vô cùng long trọng với cô
Đối mặt với lời thổ lộ trang trọng như vậy, lần đầu Yến Thiếu Ngu cảm thấy căng thẳng
Anh chợt nhận ra khi đối diện với Cố Nguyệt Hoài, sự bình tĩnh mà anh từng lấy làm tự hào cũng bắt đầu yếu đi, hết lần này đến lần khác cô làm anh đau đầu, không biết nên đáp lời thế nào
Cố Nguyệt Hoài thấy con ngươi anh co lại thì khó nén nụ cười, như trút được gánh nặng, cuối cùng vẫn mở miệng nói rồi
Yến Thiếu Ngu không nói gì nhìn cô chằm chằm, lúc lâu sau cứng nhắc đáp: “Căn bản là cô không hiểu tôi, sao nói thích được
Tôi có rất nhiều chuyện phải làm, không có dự định tìm bạn gái, không muốn làm lãng phí thời gian của người khác.”
Cô nói dễ hiểu rõ ràng, anh từ chối càng thẳng thắn không chừa chút đường lui nào
Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài bình tĩnh ung dung, nghe anh từ chối, cô không chỉ không lộ vẻ thất vọng mà còn mỉm cười: “Tôi biết anh có rất nhiều chuyện phải làm, nhưng thích anh là chuyện đời này tôi muốn làm.”
Dù ai nghe lời này thì cũng chỉ xem đây là lời đường mật, chỉ có cô mới hiểu cô nói nghiêm túc thế nào
Cô không đợi Yến Thiếu Ngu mở miệng, cười một tiếng dẫn đầu chạy về Trung tâm Thanh niên trí thức: “Tôi về trước đây!”
Bàn tay để bên người của Yến Thiếu Ngu thoáng siết chặt, anh khẽ nhếch môi, hơi thất thần nhìn bóng dáng Cố Nguyệt Hoài đi xa
Bên tai anh như quanh quẩn câu nói cô vừa nói: “Thích anh là chuyện đời này tôi muốn làm.”
Đời này? 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.