Lúc Cố Nguyệt Hoài về đến phòng thì chỉ có Điền Tĩnh và Lam Thiên, Phan Nhược Nhân vẫn chưa về, không biết là đã đi đâu Cô đánh răng rửa mặt rồi nằm xuống ngủ, hôm nay trải qua quá nhiều chuyện, quá mệt Điền Tĩnh lườm Cố Nguyệt Hoài, đáy mắt hơi âm u lạnh lẽo Lam Thiên vẫn làm phông nền như trước, co ro trên giường như người tàng hình Thời gian dần trôi qua, Cố Nguyệt Hoài đang mơ màng ngủ bị tiếng nói bàn bạc đánh thức Giọng Điền Tĩnh nghiêm túc: “Chúng ta phải đi tìm người hướng dẫn Thôi, muộn vậy rồi mà Phan Nhược Nhân vẫn chưa về, chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi!”
Lam Thiên rụt cổ, vẻ mặt hoảng sợ: “Tôi… Tôi…”
“Thôi, cô đợi ở ký túc xá đi, tôi đi!” Điền Tĩnh thở dài, nhẹ nhàng vỗ vai Lam Thiên rồi quay người vội rời đi, lúc Cố Nguyệt Hoài ngồi dậy chỉ thấy bóng lưng lo lắng của cô ta [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cô khẽ nhấn ấn đường rồi nhìn xung quanh, trong phòng chỉ có Lam Thiên, Phan Nhược Nhân vẫn chưa về Vậy đây đúng là chuyện lạ, dù giữa trưa cô ta tức giận chạy đi nhưng buổi chiều cũng về làm việc, sao đến đêm lại biến mất Cái tính đỏng đảnh này, không phải chạy bậy lạc đường rồi đấy chứ Cố Nguyệt Hoài véo ấn đường, đời trước không hề xảy ra chuyện như vậy Lam Thiên thoáng nhìn Cố Nguyệt Hoài, khẽ cắn môi, không nói gì mà bò lên giường quấn chặt chăn [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cố Nguyệt Hoài cũng không nói chuyện với cô ta, cô thoáng nghĩ, cuối cùng vẫn mặc quần áo rồi đứng dậy đi ra Phan Nhược Nhân là em họ Tống Kim An, trong nhà có quyền thế, mới về nông thôn hai ngày đã biến mất, dù cô ta đã lớn, có thể tự chịu trách nhiệm, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì đại đội sản xuất Đại Lao Tử sẽ không thoát khỏi liên can Cô hiểu rõ đám người múa may quyền thế ở Thủ đô làm việc tàn nhẫn thế nào, nhà họ Phan là một ví dụ điển hình Đại đội sản xuất Đại Lao Tử là nhà của cô, cô không muốn vì một Phan Nhược Nhân mà làm liên lụy nơi này Cố Nguyệt Hoài mở cửa rời đi, Lam Thiên nghe tiếng động thì ló đầu ra khỏi chăn, đôi mắt to chứa đầy phức tạp, cô ta im lặng một hồi cuối cùng cũng không chọn đứng dậy đi tìm người mà yên lặng rụt đầu về, che kín góc chăn Cô ta đã trải qua quá nhiều chuyện tình người nóng lạnh, thật sự không muốn gây ra rắc rối nữa, mà Phan Nhược Nhân là một rắc rối phiền phức *
Lúc Cố Nguyệt Hoài ra ngoài, ký túc xá thanh niên trí thức nam bên cạnh đã thắp đèn dầu lên, mấy người Tống Kim An và Hoàng Thịnh cũng mặc đồ xách đèn bão ra, sắc mặt ai nấy đều lo lắng Vẻ mặt của Thôi Hòa Kiệt là xấu nhất, anh ta thân là người hướng dẫn của thanh niên trí thức, nếu Phan Nhược Nhân thật sự xảy ra chuyện gì thì anh ta đứng mũi chịu sào Điền Tĩnh đứng cạnh Tống Kim An, thấy vẻ mặt bất an của anh ấy thì không khỏi trấn an bảo: “Thanh niên trí thức Tống, anh đừng quá lo lắng, có thể Nhược Nhân chỉ bị lạc đường thôi, chúng ta ra ngoài tìm chắc chắn có thể tìm được.”
Tống Kim An khẽ gật đầu, dẫn một đám thanh niên trí thức rời khỏi Trung tâm Thanh niên trí thức Cố Nguyệt Hoài chau mày, đi theo nhóm thanh niên trí thức ra khỏi Trung tâm Thanh niên trí thức, chạy thẳng đến nhà bí thư chi bộ Vương Phúc Cô không quan tâm sống chết của Phan Nhược Nhân, nhưng những thanh niên trí thức này đã đến đại đội sản xuất Đại Lao Tử nên đại đội sản xuất phải chịu trách nhiệm, nhiều người sức lớn, tìm người chỉ cần mọi người đều tìm, tìm được càng sớm thì càng tốt “Bí thư chi bộ Bí thư chi bộ?!” Cố Nguyệt Hoài đập cửa, gọi Vương Phúc Sau vài lần, cửa gỗ kẽo kẹt mở ra, Vương Phúc mặc quần áo ngậm tẩu thuốc từ trong nhà đi ra, ông ấy cầm đèn bão thắp sáng, trời tối quá nhìn không rõ nên khàn giọng hỏi: “Ai đấy Ai?”
Cố Nguyệt Hoài khẽ nhướng mày, không ngờ nửa đêm rồi mà Vương Phúc vẫn chưa ngủ, chắc là do ông ấy buồn rầu sau khi tuyên bố tình trạng thiếu lương thực của đại đội, đến mức đêm hôm khuya khoắt vẫn ngủ không yên Cô nói: “Bí thư chi bộ, là cháu, Tiểu Cố đây!”
Vương Phúc ngẩn người, xách đèn bão đến nhìn Cố Nguyệt Hoài, nghi ngờ hỏi: “Tiểu Cố Đêm hôm khuya khoắt cháu không nghỉ ngơi ở Trung tâm Thanh niên trí thức mà chạy đến đây làm gì Con gái như cháu ban đêm cũng không nên lang thang ở bên ngoài đâu.”
Cố Nguyệt Hoài đáp: “Bí thư chi bộ, đồng chí nữ tên là Phan Nhược Nhân của thanh niên trí thức bọn cháu tối nay vẫn chưa về, không biết đã đi đâu, nhóm thanh niên trí thức ra ngoài tìm hết rồi, chú xem, có cần triệu tập xã viên đại đội ta cùng tìm không?”
“Gì cơ [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Chưa về?” Vương Phúc cực kỳ hoảng sợ, tẩu thuốc trong tay cũng rơi xuống đất Cố Nguyệt Hoài khẽ gật đầu, cô giơ tay nhìn thời gian trên đồng hồ: “Dạ, lúc này đã một giờ đêm rồi, cô ta là đồng chí nữ vừa đến đại đội ta, e là cô ta đi lạc rồi.”
Vương Phúc nhíu chặt mày, không dám trì hoãn mà cầm đèn bão đến đầu thôn Rất nhanh, từng tiếng chuông vang lên, quanh quẩn không dứt Từng nhà thắp đèn dầu lên, cửa lớn đóng chặt cũng mở ra, nhiều người vốn cũng vì chuyện thiếu lương thực mà khó yên giấc, lúc này tiếng chuông lại vang lên, lòng mọi người đều dâng lên sự cảm không tốt Nhà họ Cố Cố Chí Phượng mặc quần áo, Cố Đình Hoài và Cố Tích Hoài cũng sắc mặt nghiêm túc mặc quần áo vào Cố Chí Phượng nhíu mày, trong đầu có hơi hốt hoảng: “Xảy ra chuyện gì Trong đội lại có chuyện gì thế?”
Cố Đình Hoài mở cửa ra ngoài trước: “Đi xem đã.”
Cố Chí Phượng mang giày, theo Cố Đình Hoài ra ngoài, vừa đóng cửa vừa bảo: “Thằng ba, con đợi trong phòng, khéo Thiếu Đường tỉnh lại thì không có ai ở nhà.”
Cố Tích Hoài khẽ gật đầu, lách tới cửa phòng Yến Thiếu Đường nhìn một chút, Yến Thiếu Đường đang ngủ say, không bị đánh thức Nhóm xã viên tốp năm tốp ba bước đi trong gió lạnh đến đầu thôn Vương Phúc nói: “Các đồng chí, đại đội thanh niên trí thức ta có một đồng chí nữ tối nay vẫn chưa về, có ai nhìn thấy cô ấy không Cô ấy là một đồng chí nữ, đây là chuyện có tính chất nghiêm trọng, mọi người không được giấu giếm!”
Nói đến việc này, tóc Vương Phục lại bạc đi mấy sợi Ông ấy vốn vì chuyện thiếu lương thực mà đêm đêm không ngủ được, Trung tâm Thanh niên trí thức này còn không chịu yên mà tìm rắc rối cho ông ấy Nhóm thanh niên trí thức này cũng không phải người bình thường gì, đều từ Thủ đô đến, ai nấy đều là cậu ấm cô chiêu, mất một người thì ông ấy có chịu trách nhiệm nổi không Đúng là càng nghĩ càng khiến người ta đau đầu mà Vương Phúc nói xong, nhóm xã viên bên dưới lập tức truyền đến tiếng bàn tán “Mất một thanh niên trí thức Chuyện gì thế này Cân nhắc giải quyết thiếu lương thực mới là việc nên làm lúc này của đại đội ta, nhóm thanh niên trí thức đều chân dài không những không về mà còn để chúng ta phải đi tìm hả Hơn nửa đêm mà rảnh rỗi sinh nông nổi!”
“Chứ còn gì nữa, ai mà biết hơn nửa đêm một đồng chí nữ chưa về là đi phá cái gì?”
“Bí thư chi bộ, chuyện trong đội thiếu lương thực thế nào rồi Lúc nào công điểm mới đổi được lương thực Có xếp thứ tự gì không?”
“...”
Vốn dĩ vì chuyện lớn Phan Nhược Nhân mà hơn nửa đêm đánh thức nhóm xã viên, nhưng nói một hồi lại lạc đề, để họ đi tìm thanh niên trí thức thì chẳng bằng trước tiên nghĩ cách giải quyết việc thiếu lương thực trước, chuyện này liên quan đến sống chết, một ngày chưa giải quyết thì mọi người sẽ làm ầm lên Vương Phúc cảm thấy đau đầu một hồi, lưng càng khom xuống Cố Nguyệt Hoài đứng bên cạnh ông ấy, thấy Vương Phúc suy sụp tinh thần, trong lòng cũng có chút cảm giác khó chịu Vương Phúc là một bí thư chi bộ tốt, trong khi bí thư chi bộ của đại đội khác làm mưa làm gió trong thôn và coi mình là “độc đoán” trong cả đại đội thì Vương Phúc lại thật sự mưu cầu phúc lợi vì nhân dân, chưa từng lợi dụng quyền lợi trong tay để tùy ý làm bậy Kiểu người thanh liêm chính trực này không nên bị nhân dân đối xử như thế.