Trong đám đông có rất nhiều người đồng tình với Vương Phúc, nhưng lúc này các xã viên đang kích động, trong hoàn cảnh như vậy mà lên tiếng kích động quần chúng thì không nên, cho nên ai nấy đều cúi đầu, mím môi, không dám hé răng Cố Nguyệt Hoài không chần chừ nữa, tiến lên hai bước đứng chắn trước mặt Vương Phúc Vóc người cô không thấp, đứng ngay trước mặt Vương Phúc thì cũng gần như che khuất ông ấy khiến cho những xã viên đi đầu kêu la gặng hỏi Vương Phúc về chuyện thiếu lương thực cũng dần dần im lặng, đám người đó nhìn cô bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.
Cố Nguyệt Hoài toàn không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, ngữ điệu thong thả ung dung “Mọi người, chắc là mọi người cũng biết chi tiết về những thanh niên trí thức về quê này phải không?”
“Các thanh niên trí thức ở Thủ đô, nghe nói trong số họ còn có con trai của các Chủ tịch tỉnh, thử hỏi nếu những người này xảy ra chuyện gì ở trong đại đội sản xuất Đại Lao Tử của chúng ta thì chúng ta phải giải thích như thế nào Mọi người có chắc là muốn chất vấn bí thư chi bộ chuyện thiếu lương thực vào lúc này hay không?”
“Huống chi, không nói chuyện khác, mất đi chính là một người, một mạng người!”
“Tất cả mọi người chúng ta đều hiểu biết đầu đuôi, đều là đồng chỉ tốt có lòng phục vụ nhân dân, vào những lúc như thế này, bất cứ ai lương tri đều không thể nào trơ mắt đứng nhìn, chúng ta cần phải đoàn kết một lòng, hỗ trợ thanh niên trí thức!”
Giọng nói của Cố Nguyệt Hoài như tiếng suối róc rách, lọt vào tai người nghe, thôi thúc, lay động lòng người Vương Phúc nhìn cô gái đang đứng chắn trước mặt mình, đôi mắt tang thương già nua sáng lên vẻ biết ơn Ông ấy mệt mỏi quá, đã lâu như thế rồi, đây là lần đầu tiên có người đứng ra che chở cho ông ấy, Tiểu Cố là một đồng chí tốt Trần Nguyệt Thăng đứng lẫn trong đám người, nhìn Cố Nguyệt Hoài vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh thong dong, trong lòng dâng lên một loại cảm giác khó tả [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Bây giờ, cô không còn thích anh ta nữa, anh ta cũng đã kết hôn, hai người xem như đã đi theo hai hướng hoàn toàn trái ngược nhau, hoàn toàn không có cơ hội nào nữa, cuộc sống sinh hoạt ồn ào hỗn loạn trong khoảng thời gian này cũng giày vò tâm trí anh ta, ấy thế mà hết lần này đến lần khác anh ta lại cứ chứng khiến một Cố Nguyệt Hoài khiến người khác phải rung động như vậy Anh ta thấy chua xót trong lòng, cắn chặt quai hàm, lớn tiếng nói: “Đồng chí Cố nói đúng Đó là một mạng người sống sờ sờ, lúc này đang chờ chúng ta đi giải cứu Những chuyện khác sau này chúng ta hẵng nói, lúc này chúng ta nên đoàn kết tìm người mới phải!”
Nghe Trần Nguyệt Thăng lên tiếng ủng hộ, vẻ mặt Cố Nguyệt Hoài rất dửng dưng, không có vẻ gì là cảm động Lúc này người nên biết ơn anh ta là Phan Nhược Nhân mới phải Trong đám người, Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài cũng sôi nổi lên tiếng phụ họa, khơi dậy cảm xúc của các xã viên Chẳng bao lâu sau, các xã viên đều xách theo đèn bão đi ra ngoài tìm người, toàn bộ đại đội sản xuất Đại Lao Tử đều thắp đèn đuốc sáng trưng, mấy thanh niên trai tráng thậm chí còn tổ chức đội ngũ lên núi đi tìm người Dưới chân núi [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Hoàng Thịnh nhìn đỉnh núi bị bóng tối bao phủ, siết chặt cổ áo: “Anh năm, chúng ta phải lên núi thật à?”
Tống Kim An mím môi, không nói gì, tay cầm đèn bão dẫn đường lên núi Điền Tĩnh nhìn bóng dáng của anh ấy, cũng đi theo mà không nói gì, với cô ta thì Phan Nhược Nhân cũng chẳng hề quan trọng, nhưng có thể nhân cơ hội này tiến thêm một bước tiếp cận Tống Kim An hay không thì cô ta đã trở thành ưu tiên hàng đầu Hoàng Thịnh nhíu mày thầm mắng một tiếng, cẩn thận nhìn thoáng qua khung cảnh đen đặc xung quanh, cố dằn nỗi sợ đi theo Phan Nhược Nhân này lúc ở Thủ đô thì giỏi giang lắm cơ mà, sao về nông thôn thì lại cứ gây rắc rối cho người khác suốt như vậy “Phan Nhược Nhân?!”
“Nhược Nhân Nhược Nhân em ở đâu Lên tiếng xem nào!”
Trán Tống Kim An toát mồ hôi lạnh, tim đập như trống, tìm thấy Phan Nhược Nhân càng muộn thì anh ấy lại càng lo lắng, lúc đến anh ấy đã đồng ý phải chăm sóc chu đáo cho Phan Nhược Nhân, lúc này em ấy mới tới được bao lâu mà đã mất tích rồi Lúc này, có tiếng sói tru truyền ra từ trong khe núi Hoàng Thịnh sợ tới mức hồn vía lên mây, hai chân run rẩy nói: “Anh.. anh năm, chúng ta trở về được không Có sói Sói!”
Anh ta túm chặt lấy ống tay áo của Tống Kim An, hàm răng va vào nhau kêu cành cạch, nếu không phải anh ta không dám quay về một mình theo lối cũ thì anh ta đã xuống núi từ lâu rồi, chỉ vì Phan Nhược Nhân mà mất xác ở đây thì đúng là thiệt thòi quá đỗi Điền Tĩnh cũng tái hết cả mặt, thế nhưng hơi thở ổn định, tốt hơn hẳn so với biểu hiện của Hoàng Thịnh Cũng không phải cô ta không sợ, chỉ là trong lòng biết rõ ràng Tống Kim An là nam chính, là đứa con của may mắn, dù có chuyện gì xảy ra với mọi người thì anh ấy vẫn sẽ bình an vô sự, ở bên anh ấy là nơi an toàn nhất Tống Kim An lại nhíu mày, đưa đèn bão của mình cho Hoàng Thịnh: “Đừng sợ.”
Hoàng Thịnh sợ nhũn hết cả chân, lý trí đã cận kề sụp đổ: “Sao mà không sợ cho được [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Chắc chắn là Phan Nhược Nhân không ở trên núi đâu, cho dù cô ta không muốn sống nữa, lên núi lạc đường thì bây giờ chúng ta có đi tìm thì đến chân của cô ta cũng chẳng tìm thấy, lại bù mạng của mình vào hay sao?”
Nghe vậy, Tống Kim An sửng sốt Điền Tĩnh liếc nhìn Hoàng Thịnh, không nói gì, chỉ đứng phía sau Tống Kim An tỏ rõ lập trường của mình Ở trong sách Hoàng Thịnh cũng chỉ là một nhân vật bé nhỏ chẳng có gì đặc biệt, coi như là con chó săn bên cạnh Tống Kim An, giá trị tồn tại không cao, ý kiến của anh ta hoàn toàn không quan trọng, ngược lại vào những lúc như thế này, một mình anh ta quay trở lại thì chắc chắn sẽ gặp chuyện Tống Kim An vừa định lên tiếng thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân ồn ào cách đó không xa.
Hoàng Thịnh vui mừng quá đỗi: “Có người tới?!”
Anh ta nói xong, vội vàng hét lớn về phía phát ra âm thanh: “Ở đây ở đây Chúng tôi ở đây Có phải có người tới hay không?!”
Có lẽ là nghe thấy tiếng kêu của anh ta, tiếng bước chân càng ngày càng gần, không bao lâu, một nhóm thanh niên trong làng cầm đèn lồng xuất hiện từ con đường nhỏ, rất rất nhiều người, xua tan nỗi sợ của Hoàng Thịnh, làm anh ta có cảm giác sống sót sau tai nạn Mặc dù Hoàng Thịnh không nhận ra những người này, nhưng nhìn rất quen, hỏi: “Các anh đến tìm chúng tôi à?”
Người đi đầu lắc đầu: “Cố Nguyệt Hoài đi tìm bí thư chi bộ, nói có một nữ đồng chí thuộc Trung tâm Thanh niên trí thức bị mất tích, bí thư chi bộ triệu tập xã viên trong đội đi tìm người, sao các anh lại dám tự mình lên núi Quá nguy hiểm!”
Tống Kim An ngẩn ra: “Cố… Nguyệt Hoài?”
Hoàng Thịnh cũng ngạc nhiên: “Không phải Cố Nguyệt Hoài không ưa Phan Nhược Nhân nhất hay sao Sao lại còn hỗ trợ tìm người như vậy Nhung mà cô ta thông minh thật đấy, biết tìm bí thư chi bộ, may quá may quá, anh năm, chúng ta đi cùng với người trong đại đội đi, người đông thì cũng an toàn hơn!”
Tống Kim An yên lặng gật đầu, trong bóng tối vẻ mặt không rõ ràng, không biết anh ấy đang suy nghĩ cái gì Điền Tĩnh đứng phía sau Tống Kim An, thấy khi anh ấy nhắc đến tên của Cố Nguyệt Hoài thì trong lòng nặng trĩu, không nhịn được mà cắn môi thật chặt, vốn dĩ cô ta còn nghĩ lúc này có thể lợi dụng Phan Nhược Nhân để tranh thủ làm quen với Tống Kim An, không ngờ rằng vẫn thất bại trong gang tấc Cô ta chỉ nghĩ đi cùng với Tống Kim An tìm người, nhưng không nghĩ đến chuyện tìm bí thư chi bộ để nhờ giúp đỡ, khiến Cố Nguyệt Hoài được nổi bật Đoàn người lại đi một quãng đường dài lần theo đường núi, vì người đông đúc, cũng có phần ồn ào nhưng không có con sói hay lợn rừng nào chạy ra hóng hớt Khi trời hửng sáng, quần áo của mọi người đều ướt sũng sương sớm Trong đám người có người nói: “Chúng ta trở về đi Chúng ta đã tìm kiếm suốt đêm, có lẽ dưới chân núi đã tìm được người.”
Tống Kim An nhíu mày, nhìn nơi núi sâu rừng già phía đằng xa, song cuối cùng cũng không thúc giục tìm kiếm tiếp Điền Tĩnh nói: “Thanh niên trí thức Tống, đi thôi, chúng ta trở về nhìn xem.”
Hoàng Thịnh cũng đấm đấm cẳng chân, nói: “Về thôi, đi suốt cả đêm rồi, mệt gần chết, hôm nay còn làm công thế nào được nữa?”
Tống Kim An thở dài, trong đôi mắt nâu thoáng hiện vẻ bất lực, gật đầu Đoàn người đều thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu đi bộ xuống núi, trên đường về thì trời cũng tang tảng sáng, đến khi xuống đến chân núi thì trời đã sáng hẳn, hôm nay cả đội được nghỉ, chỗ bờ ruộng cũng không có xã viên đến làm công Mọi người vừa mới trở lại trong thôn thì nghe thấy có người hét lên: “Tìm thấy thanh niên trí thức Phan rồi!”