Trọng Sinh 70 Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 180: Anh ba, anh và em yêu nhau đi





Tống Kim An biến sắc, vội chạy qua xem
Hoàng Thịnh tức giận bĩu môi, quăng đèn bão cho Điền Tĩnh, chính anh ta cũng đuổi theo
Tống Kim An nhanh chóng chạy ra đầu thôn, vừa đến nơi thì đã thấy Phan Nhược Nhân sắc mặt hồng hào đứng cạnh xe ô tô
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Nhược Nhân!” Anh ấy sải bước đi tới, túm chặt lấy cánh tay của Phan Nhược Nhân làm cô ta thấy đau nhói: “Anh họ
Anh họ anh làm gì thế, bỏ tay ra, bỏ tay ra nhanh, anh đang làm em đau đấy!”
Phan Nhược Nhân hất tay Tống Kim An ra, bực tức nói: “Anh làm cái gì vậy hả!”
Tống Kim An sa sầm mặt mày: “Làm cái gì
Em nói xem em đã làm gì
Con gái con đứa mà đêm hôm không trở về Trung tâm Thanh niên trí thức, làm mọi người tìm em suốt một buổi tối
Phan Nhược Nhân, đến bao giờ em mới chịu trưởng thành hả?!”
Phan Nhược Nhân quay đầu nhìn các xã viên và các thanh niên trí thức đang tụ tập ở cách đó không xa, cắn môi
Cô ta mím môi định phản bác nhưng thấy anh họ luôn rất tốt tính lại đang tức giận vô cùng, thành ra không dám mở miệng
Lúc này, một người đàn ông từ ghế sau xe bước xuống, lịch sự nói với Tống Kim An: “Thanh niên trí thức Tống, xin đừng giận thanh niên trí thức Phan, cô ấy không quen với nếp sống sinh hoạt ở nông thôn nên mới chạy đến công xã, trời tối muộn nên tôi không đưa cô ấy trở về.”
Tống Kim An nhíu mày nhìn về phía người vừa lên tiếng, đến khi nhìn thấy rõ mặt mũi ông ta thì biểu tình trên mặt thoáng khựng lại: “Tổ trưởng Chu?”
Chu Phong cười ha hả mà vỗ vỗ cái bụng tròn vo của mình: “Thanh niên trí thức Tống đã quen với đại đội sản xuất Đại Lao Tử chưa?”
Tống Kim An gật đầu: “Làm phiền tổ trưởng Chu đã quan tâm, chúng tôi sống rất tốt.”
Chu Phong làm bộ thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, trong huyện lệnh cho tôi phải ‘chu đáo với thanh niên trí thức’, đặc biệt là phục vụ các thanh niên trí thức như các cậu, kiểu gì cũng sẽ có chỗ bất cập, các cô cậu nhớ đừng ngại, có chuyện gì thì cứ việc nói!”
Phan Nhược Nhân nghe thấy thế thì hất cằm lên, làm bộ như chuyện đó là lẽ đương nhiên
Tống Kim An thấy thế thì vừa tức vừa thất vọng, lắc đầu nói: “Tổ trưởng Chu không cần phải như thế, chúng tôi xuống nông thôn là để rèn luyện, không phải tới hưởng phúc, nếu Phan Nhược Nhân nói gì không phải với chú thì mong chú đừng coi là thật.”
Nghe vậy, Phan Nhược Nhân mặt mày ủ rũ, cụp mặt xuống, che giấu thái độ không đồng tình
Đôi mắt Chu Phong thoáng lóe lên, mỉm cười xua tay: “Nào có nào có, thanh niên trí thức Phan chỉ là không quen với nếp sống ở nông thôn, chạy tới than vãn với tôi mà thôi, điều kiện ăn ở chỗ này đúng là hơi kém thật, tôi sẽ phản ánh với lãnh đạo huyện.”
Lông mày Tống Kim An lại càng nhíu chặt hơn: “Không cần.”
Nói xong, anh ấy giữ chặt cổ tay Phan Nhược Nhân, gật đầu nói với Chu Phong: “Cảm ơn tổ trưởng Chu đưa Nhược Nhân trở về, cũng đã đưa người về tận nơi rồi, vậy chúng tôi không quấy rầy tổ trưởng Chu nữa, hôm nay vẫn phải làm công.”
Chu Phong cũng không thèm để ý thái độ xa cách của Tống Kim An, ông ta cười gật đầu
Tống Kim An lôi kéo Phan Nhược Nhân vẻ mặt không vui trở về, Chu Phong nhìn bóng dáng của hai người, ánh mắt sâu xa
Lúc này, Thôi Hòa Kiệt bước ra khỏi đám đông và thì thầm vài lời với Chu Phong, sau đó ông ta mới lên xe rời đi
Cố Nguyệt Hoài đứng ở trong đám người bên ngoài, nhìn một màn này, thờ ơ quay đi
Quả nhiên Thôi Hòa Kiệt giống hệt với kiếp trước, mục đích tới nơi này là vì lấy lòng Tống Kim An, Chu Phong cũng không hề che giấu thái độ nịnh bợ của mình, chỉ là không biết rốt cuộc Phan Nhược Nhân tìm đến Chu Phong là vì chuyện gì
Phan Nhược Nhân đã trở lại, mọi người trong đại đội đều thở phào nhẹ nhõm
Có điều, ngay sau đó ở trong Trung tâm Thanh niên trí thức đã nổ ra một cuộc cãi vã nảy lửa
Trung tâm Thanh niên trí thức
Đường gân trên thái dương Tống Kim An giần giật, giọng điệu kìm nén: "Phan Nhược Nhân, tại sao em lại đến chỗ Chu Phong
Rốt cuộc em đã nói cái gì
Phan Nhược Nhân rụt cổ, ngập ngừng nói: “Em có nói gì đâu, chỉ là..
Chỉ là nói ở đây chẳng được ăn ngon, chỗ ở không tốt, chẳng phải ông ta cũng đã nói rồi sao
Sao anh cứ hỏi em hoài vậy
Rốt cuộc là anh có phải anh họ của em hay không vậy?”
Tống Kim An nhắm mắt,  nghiêm giọng nói: “Phan Nhược Nhân, em là trẻ con hay sao
Cha mẹ em bảo anh chăm sóc anh chu đáo, thế em thì sao
Không chịu nghe lời, ở ngoài cả đêm không về, nếu để chuyện này truyền về Thủ đô thì em nghĩ em có bị mắng hay không?’
“Cả đêm, toàn bộ đại đội, bao gồm cả Trung tâm Thanh niên trí thức, tất cả mọi người đều tìm em suốt cả đêm
Còn em thì sao
Em hoàn toàn không hề biết ơn, làm bộ như thể đó là chuyện đương nhiên, Phan Nhược Nhân, em làm việc gì thì có thể quan tâm đến cảm xúc của người khác nhiều hơn chút không?”
“Em đã trưởng thành rồi, nếu sau này còn làm chuyện tương tự như vậy thì anh sẽ viết thư về nhà, cho em về Thủ đô.”
Nghe lời Tống Kim An nói, sắc mặt Phan Nhược Nhân trắng nhợt
Không, cô ta không muốn trở về
Cô ta muốn ở lại đây, cô ta muốn được ở bên Yến Thiếu Ngu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nghĩ vậy, Phan Nhược Nhân nhìn về phía phòng của nam thanh niên trí thức, từ lúc cô ta trở về thì đã bị Tống Kim An kéo đến đây dạy bảo, nhưng từ đầu tới cuối cũng không thấy Yến Thiếu Ngu đâu, không biết anh ta có đi tìm cô ta hay không
Phan Nhược Nhân cắn môi cúi đầu nói: “Em… Em xin lỗi, em sai rồi anh họ ơi.”
Dù sao Tống Kim An cũng hiền lành, chỉ lườm Phan Nhược Nhân một cái rồi lại nhẹ giọng nói: “Nhược Nhân, về sau có làm việc gì thì em nhất định phải suy xét hậu quả, cho dù là muốn ra ngoài cũng cần phải nói với anh một tiếng, biết không?”
Phan Nhược Nhân yên lặng gật đầu, thấy Tống Kim An đã nguôi giận thì trong lòng cũng có chút nhẹ nhõm
Một trò hề đã kết thúc như vậy
Cố Nguyệt Hoài về nhà làm cơm sáng, lúc xách cơm trở lại Trung tâm Thanh niên trí thức thì các thanh niên trí thức cũng đã bắt đầu ăn cơm
Có điều Yến Thiếu Ngu không ở đây, người cũng không có ở đó còn có “báo đời” Phan Nhược Nhân
Tống Kim An vừa thấy Cố Nguyệt Hoài thì đứng dậy ngay, con ngươi màu nâu đong đầy ý cười dịu dàng: “Biên tập Cố, cảm ơn cô chuyện đêm qua, nếu không phải cô tìm bí thư chi bộ giúp đỡ thì tôi cũng không biết nên làm sao bây giờ.”
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu: “Cũng đâu có giúp được chuyện gì, chỉ là các xã viên phải vất vả  rồi.”
Tống Kim An gật đầu: “Đúng vậy, cũng làm phiền các đồng chí trong đại đội, tôi sẽ đích thân tới bày tỏ lòng biết ơn.”
Cố Nguyệt Hoài không tỏ ý kiến, gật đầu, cầm hộp cơm chuẩn bị rời đi
Tống Kim An nhìn bóng dáng của cô, do dự một chút rồi hỏi: “Cô tìm Thiếu Ngu à?”
Cố Nguyệt Hoài ngoái đầu nhìn lại nhìn Tống Kim An: “Anh biết anh ấy ở đâu à?”
Tống Kim An im lặng một lát rồi nói: “Nhược Nhân vừa mới gọi cậu ấy ra ngoài, nói là có chuyện muốn nói với cậu ấy.”
Cố Nguyệt Hoài lẳng lặng nghe, trong mắt hiện lên một tia suy nghĩ
Phan Nhược Nhân
Cô nói cảm ơn với Tống Kim An rồi xoay người đi ra ngoài, ra Trung tâm Thanh niên trí thức, một dạo khắp xung quanh thì thấy hai bóng người trong rừng, một cao một thấp, là Phan Nhược Nhân và Yến Thiếu Ngu, hai người đứng đối diện nhau không biết đang nói chuyện gì
Từ góc độ của Cố Nguyệt Hoài, vừa hay có thể nhìn thấy vẻ mặt của Phan Nhược Nhân
Cô ta hơi hếch cằm, ngẩng đầu nhìn Yến Thiếu Ngu, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ ngưỡng mộ mà chính cô ta cũng không nhận ra
“Anh nên suy nghĩ cho kỹ, chỉ cần anh bằng lòng thì chúng ra có thể được chuyển về đại đội Liễu Chi, như vậy là anh có thể ở cùng với Yến Thiếu Ương và Yến Thiếu Ly rồi, đây không phải là mong muốn của anh hay sao?”
“Yến Thiếu Ngu, anh ba, chắc là anh hiểu ý của em đúng không?”
“Trước kia là do em sai lầm, anh chính là anh, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì thì anh vẫn là anh ba của em, chưa bao giờ thay đổi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vì anh mà em đến đây, phải chịu biết bao tủi nhục như vậy, chẳng lẽ anh không để bụng chút nào hay sao?” 
“Anh ba, anh và em yêu nhau đi
Em sẽ đối xử tốt với anh, thật đấy
Em bảo đảm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.