Khi Cố Nguyệt Hoài đến gần, cô đã nghe thấy những lời tỏ tình chân thành của Phan Nhược Nhân Tự dưng cô vừa buồn cười vừa bất lực, tối hôm qua cô mới vừa bày tỏ tâm ý, hôm nay đã xuất hiện một tình địch, tuy rằng là tình địch tiềm tàng mà cô đã biết từ lâu nhưng cảm giác tận mắt chứng kiến cảnh tình địch tỏ tình vẫn rất phức tạp Yến Thiếu Ngu quay lưng về phía Cố Nguyệt Hoài nên cô không nhìn thấy biểu cảm của anh, cũng không nghe thấy anh trả lời Phan Nhược Nhân không nhận được hồi đáp, ánh mắt cô ta lóe lên, dường như suýt cắn nát môi dưới: "Anh ba, chẳng lẽ anh không muốn nhà họ Yến khôi phục sao Em có thể giúp anh Cả nhà họ Phan bọn em có thể giúp anh Trong lòng cô ta hiểu rõ, nếu cứ để Cố Nguyệt Hoài ân cần như vậy thì sớm muộn gì Yến Thiếu Ngu cũng sẽ bị người phụ nữ nhà quê kia mê hoặc Anh là anh ba của cô ta, mãi mãi là như vậy, nhà họ Yến suy tàn thì sao chứ Chẳng phải vẫn còn nhà họ Phan sao Cô ta không quan tâm đến ánh mắt của người khác, cũng không quan tâm đến việc nhà họ Yến có suy tàn hay không, cô ta chỉ quan tâm đến anh, chỉ quan tâm đến người như anh mà thôi Nếu cô ta còn do dự giữ khoảng cách với Yến Thiếu Ngu thì mọi chuyện sẽ muộn mất Không biết Yến Thiếu Ngu đang nghĩ gì, mãi không nói gì Trái tim Phan Nhược Nhân đột nhiên chùng xuống, chỉ cảm thấy máu nóng chảy trong cơ thể đều đông lại thành băng, cô ta nói từng chữ từng chữ một: "Có phải anh thích Cố Nguyệt Hoài rồi không Cô ta chỉ là một người phụ nữ nhà quê Cô ta có thể giúp được gì cho anh chứ? Phan Nhược Nhân nắm chặt lấy cánh tay Yến Thiếu Ngu gào thét Yến Thiếu Ngu nhẹ nhàng đẩy tay Phan Nhược Nhân ra, giọng nói trong trẻo pha chút lạnh lùng: "Phan Nhược Nhân, cô nghĩ tại sao hồi trước chỉ đạo viên lại tách tôi và Thiếu Ương, Thiếu Ly ra Cần tôi nói cho cô biết ai nhúng tay vào chuyện này không?”
Dù sao Phan Nhược Nhân cũng là người lớn lên trong nhung lụa, cô ta hiểu rõ hàm ý của Yến Thiếu Ngu Cô ta nghiến chặt răng phản bác: "Nhà họ Yến suy tàn không liên quan gì đến nhà họ Phan, tại.. Yến Thiếu Ngu nhếch mép, không tiếp tục chủ đề này [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Ánh mắt anh tràn ngập sự lạnh lẽo, biểu cảm không hề dao động: "Cô còn nhớ khi nhà họ Yến mới suy tàn, có bao nhiêu người giẫm đạp lên chúng tôi không Biết tôi đã bị ám sát bao nhiêu lần không Cô sẵn lòng kéo nhà họ Phan xuống nước sao Nghe vậy, toàn thân Phan Nhược Nhân run lên, sắc máu trên môi nhạt đi Cô ta không nhịn được lùi lại một bước, hơi sợ hãi nhìn vẻ mặt của Yến Thiếu Ngu Khóe môi Yến Thiếu Ngu nở một nụ cười lạnh lùng ngạo mạn, đôi mắt đẹp như chìm trong một vùng nước băng, anh quay người nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài đang đứng sau một gốc cây lớn, vẻ mặt không hề ngạc nhiên Anh hờ hững liếc nhìn Cố Nguyệt Hoài, giọng nói bình tĩnh đến đáng sợ: "Những lời của cô ta cũng áp dụng tương tự cho cô Nói xong, Yến Thiếu Ngu nhấc chân rời đi [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Phan Nhược Nhân như không ngờ Cố Nguyệt Hoài ở đây, sắc mặt hơi khó coi, vừa xấu hổ vì bị Yến Thiếu Ngu từ chối, vừa căm hận vì bị tình địch tận mắt chứng kiến, cô ta cảnh giác nhìn Cố Nguyệt Hoài: "Cô đến đây từ lúc nào Nghe được những gì rồi? "Không nghe được gì cả Cố Nguyệt Hoài cụp mắt xuống, buông một câu rồi nhanh chân đuổi theo Yến Thiếu Ngu "Thiếu Ngu, chờ đã Giọng nói của Cố Nguyệt Hoài vẫn như thường, không hề có chút sợ hãi hay bài xích Ánh mắt Yến Thiếu Ngu càng thêm hung ác, anh quay đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài: "Cô không nghe thấy lời tôi nói sao Cố Nguyệt Hoài cong mắt, nụ cười trên khóe môi như gió xuân: "Nghe thấy chứ."
Cô dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Chuyện ở Thủ đô thì tôi không hiểu, cũng không muốn hiểu, tôi chỉ biết anh là Yến Thiếu Ngu, như vậy là đủ rồi Em chỉ biết anh là Yến Thiếu Ngu đã bảo vệ em, yêu em ở kiếp trước Tình hình ở Thủ đô phức tạp, biến hóa khôn lường, tiếc là cho đến khi cô chết, cha mẹ Yến Thiếu Ngu vẫn không được thả ra, tuy Yến Thiếu Ngu đã gây dựng được sự nghiệp trong quân ngũ nhưng đáng tiếc, vì cô mà anh không thể thoát khỏi cảnh tù tội Kiếp này, cô sẽ không vì những nguy cơ chưa xuất hiện mà bỏ mặc anh Ánh mắt Yến Thiếu Ngu nhìn xuống, ánh mắt tựa lưỡi kiếm như muốn soi rõ Cố Nguyệt Hoài Anh thực sự không hiểu tại sao Cố Nguyệt Hoài lại đối xử với anh khác biệt như vậy, tại sao lại là cô cứu Thiếu Đường Cái gọi là thích từ đâu mà có Chẳng lẽ trong đó chỉ có thể dùng hai chữ duyên phận để giải thích sao Cố Nguyệt Hoài cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, cười nói: "Này, tôi gói sẵn sủi cảo cho anh làm bữa sáng rồi, anh ăn thử xem [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Khi đưa chiếc lưới đựng hộp cơm vào tay anh, cô vô tình chạm vào, vẫn còn hơi nóng, giống như mặt tối không thể nhìn thấy trong lòng anh lại nảy sinh một chút ấm áp xa lạ không thể nói với người ngoài Lúc này, tiếng chuông báo hiệu giờ làm việc vang lên Cố Nguyệt Hoài hơi ngạc nhiên, cô vẫy tay với Yến Thiếu Ngu rồi vừa chạy về phía đầu thôn vừa nói: "Hôm nay đội cho nghỉ, không biết sao lại đánh chuông, tôi đi xem thử, anh mau về ăn đi, kẻo lát nữa nguội mất Yến Thiếu Ngu xách lưới đứng tại chỗ nhìn Cố Nguyệt Hoài đi xa, cụp mắt không biết đang nghĩ gì Lúc này, Phan Nhược Nhân đi tới, cô ta mang theo vẻ mặt chế giễu, nhìn theo ánh mắt của anh nhìn Cố Nguyệt Hoài, sau đó cười lạnh lùng nói: "Anh nói nhiều như vậy chẳng phải là để từ chối tôi rồi dây dưa với cô ta sao Yến Thiếu Ngu nhướng mắt, không quan tâm, anh quay người đi về phía nơi ở của thanh niên trí thức "Đứng lại Yến Thiếu Ngu "Yến Thiếu Ngu Tôi bảo anh đứng lại Anh có nghe thấy không Phan Nhược Nhân nhìn bóng lưng thẳng tắp của Yến Thiếu Ngu, anh không hề dừng lại vì cô ta, như thể lời tỏ tình vừa rồi của cô ta chỉ là một trò cười, mà nguồn cơn của tất cả đều là vì một người phụ nữ nhà quê ngoài nhan sắc ra thì chẳng có gì Phan Nhược Nhân vừa khóc vừa cười, nước mắt rưng rưng Điền Tĩnh đứng ở góc, từ phía xa nhìn thấy cảnh tượng đặc sắc này, trong lòng không khỏi cảm thán, lắc đầu ngao ngán Trong tiểu thuyết, Phan Nhược Nhân dựa vào việc là cô chiêu Thủ đô, lòng dạ cao ngạo, rất coi thường chị dâu họ tương lai Cố Nguyệt Hoài này, có thể coi là một chướng ngại hiếm hoi trong cuộc đời nữ chính thuận buồm xuôi gió của cô Nhưng Cố Nguyệt Hoài hoàn toàn không để tâm đến việc Phan Nhược Nhân cứ nhắm vào mình, dù sao thì cho dù cô không ra tay, bên cạnh cô cũng có rất nhiều người sẽ ra mặt vì cô, dù sao cũng là người được ưu ái nhất, chẳng lẽ lại thật sự chịu thiệt trong tay một nữ phụ nhỏ bé sao Chỉ là Điền Tĩnh không ngờ được Phan Nhược Nhân kiêu ngạo như vậy mà người cô ta thích lại là Yến Thiếu Ngu Còn Cố Nguyệt Hoài, có phải cô uống nhầm thuốc rồi không Tại sao lại không thích Tống Kim An mà lại để mắt đến Yến Thiếu Ngu, còn ngày ngày mang cơm đến nơi ở thanh niên trí thức Sự thiên vị như vậy thật sự khiến cô ta nhìn mà.. rất chướng mắt Cố Nguyệt Hoài thích, cô ta lại không thích, cô muốn thì cô ta càng phải phá hủy tất cả Nghĩ vậy, Điền Tĩnh bước ra khỏi góc, trên khuôn mặt trắng trẻo như hoa của cô ta lộ ra vẻ đau lòng Cô ta chậm rãi tiến đến gần Phan Nhược Nhân, đưa chiếc khăn tay sạch sẽ trong tay cho cô ta: "Nhược Nhân, đừng khóc nữa Sắc mặt Phan Nhược Nhân khựng lại, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Điền Tĩnh: "Chị làm gì Cũng đến để cười nhạo tôi sao Đám đàn bà nhà quê hèn hạ, không có một thứ gì tốt đẹp Sắc mặt Điền Tĩnh khẽ run, khóe mắt ướt đẫm, cô ta vội vàng lắc đầu nói: "Sao.. sao có thể chứ Tôi thấy cô bị Cố.. Cô ta, cô ta luôn thích làm những chuyện tranh giành tình cảm của người khác, tôi thấy cô giống như nhìn thấy chính bản thân mình nên đau lòng thôi Nghe vậy, Phan Nhược Nhân khựng lại, nghi ngờ nhìn Điền Tĩnh: "Ý chị nói Cố Nguyệt Hoài Điền Tĩnh cụp mắt, che đi ánh sáng lóe lên trong mắt, lặng lẽ gật đầu.