Cố Nguyệt Hoài theo tiếng chuông đến đầu thôn, các xã viên không có việc gì làm, đang buồn rầu vì chuyện thiếu lương thực, nghe thấy tiếng chuông thì cũng dọn dẹp đồ đạc, ùa đến đầu thôn xem bí thư có cách giải quyết nào không Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài cũng đến, hai người vẫy tay với Cố Nguyệt Hoài [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Mặc dù trong nhà không thiếu lương thực nhưng lúc này nhất định phải cùng tiến cùng lùi với các xã viên, nếu không sẽ rất dễ bị nghi ngờ Hôm nay Vương Phúc trông có vẻ phấn chấn hơn, ông ấy nói: "Các đồng chí xã viên, mặc dù chúng ta được nghỉ nhưng chuyện thiếu lương thực không thể chậm trễ, cho nên đội sẽ tổ chức mọi người lên núi, tìm đồ ăn Nghe vậy, tất cả các xã viên nhìn nhau Vương Phúc lại nói: "Tất nhiên, đây không phải là bắt buộc nhưng trên núi có sói, có lợn rừng nên không an toàn, nếu đội không tập hợp mọi người lại thì không thể vào sâu trong núi, chúng ta làm bẫy cũng có thể bẫy được lợn rừng và thỏ nên sẽ không bị chết đói Lúc này, trong đám người có người hô lên: "Bí thư chi bộ Bao giờ đổi lương thực bằng công điểm thế Ai trước ai sau vậy Chủ đề này lập tức bùng nổ, lương thực trong đội có hạn, người đổi trước chắc chắn sẽ được trước, nhất thời ánh mắt các xã viên nhìn nhau đều mang theo sự cảnh giác, mọi người bắt đầu tranh luận "Nhà tôi là xã viên tiên tiến, trong nhà toàn là lao động khỏe mạnh, chắc chắn phải ưu tiên nhà tôi đổi công điểm trước "Có cái kít Nhà tôi còn là chiến sĩ thi đua lao động, dựa vào đâu mà đổi lương thực cho nhà ông trước "Nhà tôi trên có già dưới có trẻ, không có đồ ăn thì không có đường sống, bí thư chi bộ, chúng ta đều là một đội, ông không thể thấy chết mà không cứu được Cả nhà già trẻ lớn bé đều trông chờ vào chút lương thực đó để sống qua ngày ".. Cố Chí Phượng nhìn những người dân xung quanh, trong đôi mắt của ông lóe lên vẻ thương xót và đồng cảm Bọn họ đều là những người đã cùng nhau trải qua năm nạn đói, lúc đó xác nằm khắp nơi, chuyện ăn thịt người là chuyện thường, có người thậm chí phải bỏ quê hương đến nơi xa xôi để kiếm sống, đến giờ cũng không biết sống chết ra sao Nói cho cùng, những người này chỉ muốn sống mà thôi [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Cố Đình Hoài quay đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài đang bình tĩnh, nhỏ giọng nói: "Bé con, em nói xem, bí thư chi bộ sẽ phân phát lương thực như thế nào Cố Nguyệt Hoài mím chặt môi, nhìn Vương Phúc đang đứng trên cao, lưng thẳng tắp, tinh thần hôm nay của ông ấy khác hẳn với hôm qua chứng tỏ trong lòng ông ấy đã có suy tính riêng, biết phải đối phó với đám xã viên khó chơi này như thế nào rồi Cô khẽ mở môi đỏ, hờ hững nói: "Thống kê lương thực, chia bình quân Nghe vậy, Cố Đình Hoài sửng sốt, thất thanh nói: "Chia bình quân Như vậy mọi người có đồng ý không “Công điểm, công điểm, mạng sống của xã viên là thù lao lao động, đến cuối năm mỗi nhà có thể nhận được bao nhiêu lương thực đều dựa vào cái này, vì thiếu lương thực nên không phân phát theo công điểm, lại chia theo bình quân, ai mà chịu Nhà nào có nhiều lao động khỏe mạnh thì kiếm được nhiều công điểm, năm nào cũng là "hộ dư thừa lương thực", phân phối bình quân chẳng khác nào biến tướng chia lương thực nhà mình cho "hộ thiếu lương thực", như vậy thì rùm beng lên mất Cố Nguyệt Hoài nhếch môi: "Không đồng ý thì sao Không phân phối bình quân thì sẽ có người chết đói Kiếp trước, Vương Phúc cũng đến lúc tóc bạc trắng mới tuyên bố quyết định phân phát bình quân lương thực, đúng thật là đội đã náo loạn một trận nhưng nếu không làm như vậy, ai đổi lương thực trước sau sẽ là một vấn đề lớn, đổi cho ai trước cũng không ổn Năm nạn đói, để mọi người trong mỗi nhà đều có thể sống sót, cuối cùng mọi người vẫn đồng ý với quyết định này Cố Đình Hoài thở dài, vẻ mặt đầy phiền muộn "Suy đoán" của Cố Nguyệt Hoài nhanh chóng được chứng thực, Vương Phúc trên cao im lặng một lát rồi nói: "Mọi người đều là người trong một đội, từ nhỏ đã quen biết, ngày nào cũng ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, trong thời khắc quan trọng như thế này, có phải chúng ta nên đoàn kết lại cùng nhau vượt qua khó khăn không Vì vậy, đội quyết định chia đều lương thực cho mỗi hộ gia đình Ông ấy vừa dứt lời thì trước tiên là đám đông im lặng, sau đó lập tức sôi sục Các xã viên của hộ "dư thừa lương thực" lập tức la hét: "Dựa vào đâu Dựa vào đâu mà phải chia đều chứ Nhà tôi có nhiều lao động khỏe mạnh, cả năm nay tích được nhiều công điểm như vậy, nếu chia đều lương thực thì chẳng phải là làm không công sao Dựa vào đâu mà chúng tôi phải làm không công Các hộ "thiếu lương thực" nghe Vương Phúc nói thì mừng rỡ khôn xiết, dù sao năm nào cũng ăn không no còn phải vay lương thực, năm nay thiếu lương thực nhưng lại có thể chia đều, tính ra như vậy thì họ được lợi lớn nên liên tục khen ngợi: "Quyết định này của bí thư chi bộ là vì để cả đội chúng ta đều có thể sống sót, chính xác lắm Công xã không quản chúng ta thì tự quản, chúng tôi đồng ý Đám đông chia thành hai phe, bắt đầu tranh cãi kịch liệt Nhưng biểu cảm Vương Phúc vẫn bình tĩnh, hoàn toàn không bị cảnh tượng như vậy làm khó, dù sao khi đưa ra quyết định này, ông ấy đã nghĩ đến kết quả này rồi, hiện tại không đánh nhau đã là ngoài dự kiến của ông ấy rồi Sau khi mọi người tranh cãi một hồi lâu, Vương Phúc giơ tay gõ vào chiếc chuông lớn "Đing đing đing!”
Tiếng chuông vang lên bên tai mọi người, cảnh tượng lập tức yên tĩnh lại Vương Phúc gõ nhẹ vào chiếc tẩu thuốc trên tay, ngồi xuống tảng đá dưới chiếc chuông lớn Ông ấy nói: "Đội đã đưa ra quyết định, các đồng chí phản đối thế nào cũng vô ích, tình hình hiện tại, chúng ta chỉ có thể đảm bảo sống sót, những thứ khác là thứ yếu, hy vọng các đồng chí đều có thể đối xử lý trí, đợi đến năm sau tình hình tốt hơn thì tất nhiên sẽ được bù đắp Vương Bồi Sinh ở bên cạnh lên tiếng phụ họa: "Bây giờ mọi người không nên nghĩ đến việc chỉ chăm chăm vào chút lương thực còn lại của đội, chúng ta phải nghĩ cách làm thế nào để sống tốt hơn Chúng ta dựa vào núi ăn núi, dựa vào nước ăn nước, đánh cá bắt tôm, bẫy thỏ lợn rừng thì sẽ không bao giờ thiếu đồ ăn nhưng các đồng chí phải biết rằng, bây giờ không chỉ có đại đội sản xuất Đại Lao Tử chúng ta thiếu lương thực "Nếu chúng ta không lo tính cho tương lai, chẳng lẽ phải đợi đến khi các xã viên đội khác cướp sạch những thứ có thể ăn rồi chúng ta mới hối hận sao Đến lúc đó thì đã muộn rồi, bụng đói chỉ có thể ăn cỏ dại Gặm vỏ cây mà thôi "Được rồi, những gì nói được đã nói hết rồi, mọi người về thu dọn đồ đạc, đeo gùi lên, chúng ta tổ chức lên núi Hai cán bộ trong thôn vừa nói ra những lời này, coi như đã đóng đinh rồi [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Rõ ràng lời của Vương Bồi Sinh đã đâm trúng tim đen của tất cả các xã viên, đúng vậy, núi thì lớn như vậy, sông thì sâu như vậy, không đi tìm đồ ăn thì tự có người khác đi tìm, đến lúc đó còn lại gì cho đại đội sản xuất Đại Lao Tử của họ Các xã viên đều có suy nghĩ riêng nhưng trong hoàn cảnh như vậy, cuối cùng cũng không cãi nhau tiếp nữa mà lần lượt về nhà đeo gùi lấy sọt Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài cũng về nhà, còn Cố Nguyệt Hoài thì đi về phía Vương Phúc, hỏi: "Bí thư chi bộ, có cho các thanh niên trí thức cùng lên núi không Công việc ở khu chăn nuôi không nhiều, cùng nhau đi tìm đồ ăn cũng tốt Vương Phúc rít một hơi thuốc lào, cười khổ gật đầu: "Đúng vậy, lúc này có thể tìm thêm được chút đồ ăn nào thì tìm, Tiểu Cố, cháu đi thông báo cho các thanh niên trí thức, bảo mọi người cùng lên núi đi, đội đang khó khăn quá.. Cố Nguyệt Hoài nghe Vương Phúc thở dài than ngắn, trầm ngâm một lát rồi nói: "Bí thư chi bộ, cháu biết trên núi có một ruộng sắn, bây giờ đang đúng mùa, chúng ta tranh thủ tìm trước các đội khác, hẳn là sẽ có thu hoạch Củ sắn, củ to, thịt trắng giòn mềm nhiều nước, giàu đường và protein, có thể ăn sống hoặc nấu chín.