Khi Cố Nguyệt Hoài cầm bàn vẽ đi ra, quả nhiên Yến Thiếu Ngu vẫn đợi ở đó, những thanh niên trí thức khác đều đã đi rồi Cô tăng tốc chạy tới, đôi mắt hơi cong, nhẹ giọng nói: "Chúng ta cũng đi thôi Yến Thiếu Ngu nhìn cô, đôi môi mỏng hơi mím lại không nói gì, anh cầm lấy ba lô đi trước về phía đầu thôn "Thôn thiếu lương thực, tôi biết một nơi có một ruộng sắn, lát nữa sẽ dẫn mọi người đến đó Cố Nguyệt Hoài đuổi theo Yến Thiếu Ngu, nghiêng đầu nhìn anh, bề ngoài của thanh niên này đẹp tuyệt trần, ngay cả khi mặt lạnh không nói gì cũng khiến người ta mê mẩn Yến Thiếu Ngu nhướng mày: "Củ sắn á Cố Nguyệt Hoài gật đầu: "Ừ, một ruộng sắn rất lớn, nấu chín ăn có thể ăn chắc bụng Hai người bước nhanh, chẳng mấy chốc đã đến đầu thôn nhưng phát hiện đám đông đang ríu rít nói chuyện, còn Điền Tĩnh đang đứng bên cạnh Vương Phúc không biết đang nói gì, sắc mặt Vương Phúc có chút kỳ lạ, do dự nhìn Cố Nguyệt Hoài đến muộn Cố Nguyệt Hoài nheo mắt đẹp, liếc Yến Thiếu Ngu đang dừng lại ở rìa đám đông rồi đi về phía Vương Phúc Thậm chí cô còn không nhìn Điền Tĩnh, giọng điệu bình tĩnh nói: "Bí thư chi bộ, chúng ta lên đường thôi Điền Tĩnh hơi sửng sốt, nghi ngờ nhìn Cố Nguyệt Hoài, hỏi: "Bí thư chi bộ, chúng ta lên núi sao Sắc mặt Vương Phúc rất phức tạp, nhỏ giọng nói với Cố Nguyệt Hoài: "Tiểu Cố, ruộng sắn mà cháu nói, vừa rồi Điền Tĩnh cũng nói với tôi, chuyện này.. Tính là công lao của ai Ông ấy vốn nghĩ là Tiểu Cố đã lập công lớn cho đội, một khi đào hết củ sắn về, toàn đội sẽ trao cho cô một giải thưởng tiên tiến, ai ngờ tự dưng Điền Tĩnh xuất hiện nói trên núi có một ruộng sắn, vậy thì tính là của ai Điền Tĩnh ở bên cạnh cũng nghe thấy lời Vương Phúc nói, cô ta kinh ngạc nhìn Cố Nguyệt Hoài, lần đầu tiên trong lòng nảy sinh nghi ngờ [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Rõ ràng nữ chính Cố Nguyệt Hoài phát hiện ra ruộng sắn khi cứu nam chính Tống Kim An trong trận lũ lở đất, nơi đó bình thường có lợn rừng sói hoang, không có người lui tới, căn bản không thể có người phát hiện ra, vậy sao Cố Nguyệt Hoài biết được Lúc này, Điền Tĩnh chỉ cảm thấy một gáo nước lạnh từ đầu dội xuống chân, hoàn toàn làm cô ta tỉnh táo lại Cô ta ngây người nhìn Cố Nguyệt Hoài, ánh mắt đầy kinh hoàng và nghi ngờ, nghĩ kỹ lại, hình như Cố Nguyệt Hoài thực sự hơi khác so với miêu tả trong tiểu thuyết, rõ ràng cô không biết cốt truyện, tại sao lại lần nào có thể khiến "công sức" của cô ta đổ sông đổ biển Chẳng lẽ cô.. Không phải là nguyên chủ [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Mà là đến từ tương lai giống như cô ta Hay là.. Cô sống lại? Những suy nghĩ này lần lượt xuất hiện khiến sắc mặt Điền Tĩnh lập tức trắng bệch Cố Nguyệt Hoài lặng lẽ nhìn biểu cảm thay đổi liên tục trên mặt Điền Tĩnh, đáy mắt thoáng qua một tia lạnh lùng, cô đã sớm biết Điền Tĩnh này không phải Điền Tĩnh kia rồi, cho nên cô ta nói về chuyện ruộng sắn cũng không có gì lạ Điền Tĩnh bắt gặp sự lạnh lẽo trong mắt Cố Nguyệt Hoài, không khỏi rùng mình, lạnh hết cả sống lưng Cố Nguyệt Hoài nhìn Điền Tĩnh với vẻ suy tư, cười lạnh một tiếng, sau đó khom lưng nhìn vào mắt Điền Tĩnh, hờ hững nói: "Ruộng sắn mà cô nói, có phải là một nơi với tôi không Cô biết Điền Tĩnh cũng bắt đầu nghi ngờ cô rồi nhưng thì sao chứ Hai người không phải “người” bình thường thì mới công bằng đúng chứ Cô cũng đã hiểu rõ, tại sao kiếp trước lại thua thảm như vậy, chẳng có mưu mô gì hết thì làm sao có thể thắng được Tay chân Điền Tĩnh lạnh ngắt, căn bản không dám nhìn thẳng vào Cố Nguyệt Hoài, lúc này tâm trạng cô ta rối bời phức tạp, thân thế của "Cố Nguyệt Hoài" khiến cả người cô ta như rơi vào hầm băng, còn lo đến chuyện ruộng sắn được sao Cô ta phải suy nghĩ thật kỹ.. Nghĩ vậy, Điền Tĩnh đưa tay ôm đầu, vẻ mặt đau đớn nói: "Bí thư chi bộ, đầu tôi hơi đau, tôi có thể xin nghỉ phép không đi lên núi cùng mọi người không Nhưng vừa dứt lời, cô ta lại đột nhiên nhớ đến cốt truyện, các xã viên và thanh niên trí thức cùng nhau lên núi thì gặp phải mưa bão lũ bùn đá, Cố Nguyệt Hoài lại tình cờ cứu Tống Kim An, tình cảm của hai người tiến triển vượt bậc Nếu cô ta không đi thì chẳng phải lại nhường cơ hội cho Cố Nguyệt Hoài sao Bây giờ cô ta không thể xác định được rốt cuộc Cố Nguyệt Hoài xuyên không hay là sống lại, thế thì vẫn nên theo sát cô, cứ tìm hiểu rõ ràng rồi mới tiến hành bước tiếp theo, biết mình biết ta trăm trận trăm thắng, cô ta không thể hoảng loạn được Vương Phúc thấy sắc mặt Điền Tĩnh tái nhợt nên cũng không làm khó, gật đầu đồng ý, thế mà trong lòng ông ấy còn thở phào nhẹ nhõm, Điền Tĩnh không đi, vậy thì công lao ruộng sắn vẫn là của Cố Nguyệt Hoài, đúng ý ông ấy rồi Lúc này, đột nhiên lại nghe Điền Tĩnh nói: "Bí.. [ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn] Bí thư chi bộ, đầu tôi lại không quá đau nữa, tôi vẫn đi cùng mọi người, số lượng củ sắn chắc chắn không ít, có thể giúp đội giải quyết một số phiền phức, tôi cũng nguyện ý Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài lóe lên, nhìn Điền Tĩnh đánh giá Nhưng sắc mặt Vương Phúc lại phức tạp, gật đầu nói: "Được, cùng lên đường thôi Cố Nguyệt Hoài cong môi, nói: "Bí thư chi bộ, Điền Tĩnh đã nói cô ta biết ruộng sắn ở đâu, vậy thì để cô ta dẫn đường đi, công lao này cũng cho cô ta, dù sao nhà họ Điền chỉ còn lại một mình cô ta thôi, đáng thương lắm Lời nói bi thương này khiến Điền Tĩnh nghiến chặt răng Điền Tĩnh ngẩng đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài, đáy mắt không còn vẻ giả tạo như trước mà là sự lạnh lùng và đề phòng không hề che giấu, nghĩ đến việc trước đây Cố Nguyệt Hoài vô cớ nhắm vào cô ta, cô ta bèn hiểu ra, người này cũng đã đoán được thân thế của cô ta rồi Hai người là kẻ thù không đội trời chung, không thể hòa thuận được Nghe vậy, Vương Phúc xúc động nhìn Cố Nguyệt Hoài: "Tiểu Cố, cháu đúng là đứa trẻ ngoan.”
Ông ấy khen xong thì lại nhìn sang Điền Tĩnh, do dự hỏi: "Tiểu Điền, cháu biết ruộng sắn ở đâu thật chứ Không phải ông ấy không tin, mà là danh tiếng của Điền Tĩnh trong đội hiện nay thực sự rất tệ, ông ấy không muốn nghe cô ta nói bừa, chuyện này phải thông báo cho cả đội, không thể để một đứa con gái đùa giỡn với tất cả mọi người được đúng chứ Ánh mắt Điền Tĩnh bất an nhìn trái nhìn phải, cô ta nào biết vị trí cụ thể ở đâu chứ Cô ta cũng chỉ thấy trong tiểu thuyết thôi Nhưng lúc này Vương Phúc và Cố Nguyệt Hoài đều đang nhìn, cô ta không thể tỏ ra sợ hãi được, đành cắn răng gật đầu Vương Phúc thấy ánh mắt cô ta lảng tránh, hơi nghi ngờ nhưng không vạch trần, dù sao vẫn còn Tiểu Cố ở đây, cùng lắm thì đến lúc đó để cô ra mặt nhận công lao, bây giờ quan trọng nhất là phải tìm được ruộng sắn kia Nghĩ vậy, Vương Phúc gõ vào chiếc chuông lớn, đợi mọi người yên tĩnh lại, ông ấy nói: "Các đồng chí, đồng chí Điền Tĩnh đã phát hiện ra một ruộng sắn trên núi, cô ấy sẽ dẫn chúng ta đi đào củ sắn về Tin tức này nổ tung bên tai mọi người, một lúc sau, tiếng reo hò dữ dội vang lên Trong hoàn cảnh như hiện nay, có đồ ăn là may mắn lớn nhất, nhất thời ánh mắt mọi người nhìn Điền Tĩnh đều mang theo thiện ý Trong đám đông, lông mày của yến Thiếu Ngu nhíu lại, có vẻ hơi khó hiểu Điền Tĩnh là ai vậy Chuyện ruộng sắn không phải do Cố Nguyệt Hoài phát hiện ra sao Anh rất cao, đứng cuối đám đông cũng có thể nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài đứng bên cạnh Vương Phúc và Điền Tĩnh ở phía bên kia, so với cô thì cô ta giống hệt cháo loãng, mà còn là loại nhạt nhẽo vô vị Yến Thiếu Ngu mất hứng không nhìn nữa, không còn để ý đến Điền Tĩnh và chuyện ruộng sắn nữa Anh hơi nhíu mày, thầm nghĩ mình lại bắt đầu để ý đến chuyện của Cố Nguyệt Hoài rồi, đây là điều không được phép xảy ra.